Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 178

Chương 178
Cảnh tượng này lại bị Thẩm Chi Hủ bắt được, anh nhanh chóng lấy ra máy chụp hình lấy liền giấu sau lưng chụp một bức nữa. Ánh mắt nhìn những bức ảnh được xuất ra ngay sau đó của Thẩm Chi Hủ vô cùng hiền hòa.
Nửa tiếng sau, Kiều Nghệ và hổ mẹ chậm rãi ra khỏi bồn tắm, đầu là tiên rũ hết nước trên người, sau đó Người đẹp ốm yếu giúp bọn họ sấy khô bộ lông bằng máy sấy tóc.
Bận rộn một chốc đã quá mười một giờ.
Hổ mẹ trở lại đệm của nó, nằm xuống mệt mỏi muốn ngủ. Kiều Nghệ cũng rất buồn ngủ, nhưng cô cố gắng chống đỡ. Đợi sau khi Người đẹp ốm yếu dọn dẹp xong, tắt đèn rồi trèo lên giường, lúc này cô bất chấp buồn ngủ, nhảy lên giường anh .
Tai hổ mẹ cử động, mở mắt liếc nhìn đứa nhỏ, rồi lại nhắm mắt lại, hiển nhiên không có nhiều ý kiến về hành động của con mình cho lắm.
Thẩm Chi Hủ cảm nhận được chăn bông lún xuống, một thân thể lông xù quen thuộc chui vào trong vòng tay anh. Phản ứng tứ chi còn nhanh hơn não, lập tức đã ôm chặt hổ trắng nhỏ trong tay.
“Ngao Ngao?"
"Grừ Grừ..." Người đẹp ốm yếu, tối nay tôi sẽ ngủ với anh!
Hôm nay anh đã mệt mỏi một ngày, có tôi ở bên cạnh, ngày mai tinh thần anh nhất định sẽ rất tốt.
"Em không đi ngủ cùng mẹ à?"
"Grừ grừ..." Ngày mai.
"Grừ grừ..." Sau này tôi chia lịch mỗi ngày ngủ với một người, hehe, Người đẹp ốm yếu, tôi đối với anh tốt không?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang nói gì, nhưng anh biết hổ trắng nhỏ kia sẽ ngủ cùng anh, trong lòng đau đớn tới mức nhịn không được ôm chặt hơn một chút. Kiều Nghệ không quen với lực ôm chặt như vậy bèn khẽ giãy giụa, sau khi cảm thấy sức lực buông lỏng mới giơ móng vuốt vỗ vỗ ngực Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ..." Đến giờ đi ngủ rồi, chúc ngủ ngon nha Người đẹp ốm yếu.
"Ngao Ngao, chúc ngủ ngon. "
Thẩm Chi Hủ không kìm lòng nổi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hổ trắng nhỏ. Kiều Nghệ sững sờ, mặt hổ không kịp phản ứng dần nóng lên.
Trời đất thánh thần thiên địa hội ơi, Người đẹp ốm yếu vậy mà hôn mình á? Đối với hổ mà nói thật xấu hổ quá đi thôi. Cô ngượng ngùng rúc vào vòng tay của Người đẹp ốm yếu, trái tim nhỏ bé đập nhanh hơn.
Đêm nay, có hổ trắng nhỏ ngủ bên cạnh, Thẩm Chi Hủ ngủ say đến rạng sáng.
Khi tỉnh dậy, không còn hổ trắng nhỏ trong vòng tay nữa, anh nhìn sang bên cửa sổ, quả nhiên thấy hổ trắng nhỏ đã tỉnh dậy đang ôm đuôi hổ trắng lớn chơi đùa vui vẻ một mình.
Cảm nhận được ánh mắt của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ nhả cái đuôi trong miệng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, anh dậy rồi hả? Chào buổi sáng nha!
"Ngao Ngao, chào buổi sáng." Thẩm Chí Hủ theo thói quen chào hỏi.
Anh xoa xoa lông mày, cầm chiếc đồng hồ trên tủ lên nhìn thời gian. Đã quá mười giờ sáng, hôm nay anh dậy muộn.
"Ngao Ngao, em có đói không? Hôm nay tôi thức dậy muộn rồi." Giọng Thẩm Chi Hủ đầy vẻ áy náy.
Kiều Nghệ lắc đầu.
"Grừ grừ..." Không sao đâu, tối hôm qua Người đẹp ốm yếu mệt mỏi, hôm nay ngủ lâu hơn chút cũng không thành vấn đề.
Thẩm Chi Hủ cất đồng hồ đi, đứng dậy tắm rửa, tiện thể làm bữa sáng cho hai mẹ con.
Bữa sáng hôm nay là thịt thỏ và sữa dê tối qua chưa ăn xong. Hổ mẹ không hứng thú với thịt chín, nhưng nhìn thấy nhóc con nhà nó ăn ngon miệng như thế khiến nó không khỏi nghiêng người tha đi một miếng thịt thỏ ấm áp.
Hình như ăn cũng không tồi ha?
Hổ mẹ nghĩ tới nghĩ lui rồi lại tha đi một miếng khác. Thấy hổ mẹ có vẻ thích ăn thịt chín, Kiều Nghệ lập tức nhường vị trí để hổ mẹ ăn được nhiều thịt thỏ hơn. Cứ như vậy, hai mẹ con đã ăn uống hết cả sữa dê và thịt thỏ.
Thẩm Chi Hủ cũng đã no nê, lúc chuẩn bị dọn dẹp bát đũa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kiều Nghệ và hổ mẹ cùng nhau nhìn về phía cửa.
"Tôi ra xem một chút ."
Sau khi nói những lời này, Thẩm Chí Hủ đi rửa tay rồi mới ra mở cửa, không ngờ lại là Lý Văn Bân, sắc mặt của anh ta trông hơi hoảng hốt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận