Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 414

Chương 414
……
Ngày hôm sau, bọn họ xuất phát đến thành phố Quang Minh.
Lúc rời khỏi căn cứ Hoài Long, Kiều Nghệ vẫn ở hình thái hổ trắng, đợi đến khi Người đẹp ốm yếu dừng xe ở nơi vắng vẻ không người thì cô đuổi anh xuống xe, bản thân thì vào thùng xe, chui vào trong chăn rồi biến về hình thái con người, sau đó mất một ít công phu mặc lên người chiếc áo thun trắng nhỏ và một cái quần lửng màu đen.
Làn da tay chân lộ ra bên ngoài vừa trắng vừa mềm mại của cô khiến Kiều Nghệ càng thêm hấp dẫn.
“Ngao Ngao xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi.”
Sau khi nghe thấy giọng nói của hổ trắng nhỏ,
“Sao Ngao Ngao lại đề phòng tôi vậy?”
Thẩm Chi Hủ tự nhận bản thân không phải cầm thú, sao có thể lén lút nhìn một cô nhóc thay quần áo chứ.
Kiều Nghệ đẩy bàn tay gây rối của Người đẹp ốm yếu ra.
Không phải cô đề phòng Người đẹp ốm yếu đâu, cô chỉ cảm thấy ngại ngùng thôi.
Dù sao thì Kiều Nghệ không phải một đứa trẻ thật sự, không thể vô tư thay đồ trước mặt người khác được.
Nhưng mà chuyện này không nên nói cho Người đẹp ốm yếu biết.
Thẩm Chi Hủ bị đẩy tay ra cũng không tức giận, chỉ là khi ánh mắt nhìn đến đôi chân nhỏ không bằng nửa bàn tay anh của hổ trắng nhỏ, vùng da giữa mày hơi nhíu lại.
“Lát nữa tôi sẽ tìm giày cho em.”
Kiều Nghệ nghe vậy thì nhìn về phía chân nhỏ của mình, ngón chân nho nhỏ trắng trẻo lộ ra ngoài hơi giật giật dưới ánh nhìn chằm chằm của cô.
“Được.”
Đa số vật tư của thành phố Quang Minh đều bị tiểu đội dị năng giả của căn cứ Hoài Long cướp đoạt hết, nhưng vẫn phải có đồ của trẻ em, Thẩm Chi Hủ không kén chọn chỉ cần nhìn thấy đồ cần thiết thì đều thu vào không gian, cuối cùng đôi chân trần của Kiều Nghệ cũng được mang được đôi giày nhỏ vừa chân.
Cho đến khi vào được trung tâm mua sắm lớn trước thời tận thế của thành phố Quang Minh, bọn họ tiến vào một cửa hàng bán nội y, bên trong treo đầy các loại bra với đầy đủ kích cỡ khác nhau, Thẩm Chi Hủ thì không cảm thấy gì nhưng khuôn mặt đầy thịt của Kiều Nghệ lại đỏ ửng.
Thẩm Chi Hủ vung tay lên, toàn bộ nội y trong cửa hàng đều bị anh thu vào không gian, ngay cả hàng tồn kho cũng không tha.
Anh xoay người lại định hỏi nhiêu đây có đủ hay không thì thấy gương mặt nhỏ của Kiều Nghệ đã đỏ bừng, đôi mắt màu xanh cũng mang theo sương mù mờ mịt, trông cô giống như bị người khác bắt nạt, nhìn rất đáng thương.
Trong lòng Thẩm Chi Hủ bỗng nảy ra ý nghĩ, anh đi qua dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại chạm lên gò má đỏ ửng của hổ trắng nhỏ.
“Anh làm, làm gì vậy?!”
Kiều Nghệ cảnh giác lui về sau vài bước.
“Ngao Ngao à, mặt em rất nóng.”
Kiều Nghệ theo bản năng che mặt lại: “Thật, thật à?”
Khi nói chuyện, ánh mắt Kiều Nghệ đảo qua đảo lại trốn tránh.
“Còn đỏ nữa.” Thẩm Chi Hủ nén cười: “Em thẹn thùng à? Vì mấy món đồ này?”
Thẩm Chi Hủ thật sự rất tò mò, vì sao hổ trắng nhỏ lại có nhiều tình cảm phong phú như vậy.
Cô còn xấu hổ khi nhìn thấy nội y hơn là một người đàn ông tràn đầy tinh lực như anh nữa.
Người đẹp ốm yếu đúng là không biết xấu hổ mà, tôi sẽ không trả lời vấn đề này của anh đâu.
Kiều Nghệ “hừ” nhẹ với Người đẹp ốm yếu, sau đó cô gọi mẹ hổ rồi cả hai mẹ con xoay người rời đi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận