Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 479

Chương 479
“Con nhóc đểu cáng.” Anh cố tình nói như vậy.
Nhưng Kiều Nghệ lại không đồng ý với điều này, con ngươi cô đảo một vòng cố ý ép giọng, làm cho giọng điệu vốn mềm mại của mình trở nên càng uốn éo hơn: “Tại sao Người đẹp ốm yếu lại nói tôi như vậy chứ? Tôi đã làm sai chuyện gì à? Tôi chỉ là muốn cho mỗi anh đẹp trai nhỏ một mái ấm mà thôi.”
Cô vốn định đùa giỡn với Người đẹp ốm yếu, nhân tiện chọc cho anh buồn nôn, nào ngờ người nào đó lại tưởng thật, mặt mày thoáng cái đã tối sầm. Kiều Nghệ thấy sắc mặt của anh qua cái gương bị dọa đến run rẩy, gương trong tay cũng suýt chút nữa rớt xuống.
Thẩm Chi Hủ sầm mặt lại, xoay con hổ trắng nhỏ không bớt lo nào đó lại, để cô đối mặt với mình. Hai tay lại không hề khách khí mà bưng gò má cô lên, mặc dù tức giận, nhưng sức lực trên tay anh vẫn kiềm chế rất tốt, không để cô bị đau.
“Câu này là ai dạy em?”
Còn cho mỗi anh đẹp trai nhỏ một mái ấm cơ đấy?
Cô thật sự vẫn dám nói ra lời này ha!
Kiều Nghệ sợ hãi, hết sức ấm ức: “Hu hu hu, không ai dạy tôi hết, tôi chỉ đi dạo thuận tiện hóng hớt một chút thôi.”
Lời này ngược lại cô không lừa gạt Người đẹp ốm yếu, cô thật sự đã từng nghe nữ dị năng giả trong đội ngũ của Cố Hựu Kỳ nói những thứ này. Kiều Nghệ cảm thấy thú vị mới ghi nhớ, ai biết Người đẹp ốm yếu lại phản ứng lớn như vậy đâu.
Tại sao lại có phần của Cố Hựu Kỳ rồi?
Thẩm Chi Hủ nổi đóa, cho dù biết chuyện này không liên quan đến anh ta lắm, nhưng anh vẫn đội cái nồi này lên trên đầu Cố Hựu Kỳ.
“Sau này em đừng làm bậy vớ vẩn với bọn họ nữa.”
“Tôi nào có!” Kiều Nghệ gỡ hai tay của Người đẹp ốm yếu ra, tuy rằng kinh sợ, nhưng cô vẫn không phục mà nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh mang theo tia tức giận kia.
Hứ, chỉ đùa một chút thôi, sao Người đẹp ốm yếu lại giận dữ như thế chứ? Dọa chết hổ rồi!
“Còn không làm bậy à? Giờ cũng học được muốn cho mỗi anh đẹp trai nhỏ một mái ấm rồi đấy thôi.” Thẩm Chi Hủ ôm ngực, giọng điệu không rõ thái độ.
Kiều Nghệ có chút chột dạ, bèn cười hì hì: “Đó chẳng phải tôi chỉ đùa thôi ư?”
“Thật không?” Thẩm Chi Hủ liếc xéo cô.
“Tất nhiên rồi.”
Thẩm Chi Hủ tin ngay lập tức, nhưng anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy con hổ trắng nhỏ nào đó nói thầm. Thính giác của anh tốt, nghe thấy rõ ràng, chỉ nghe cô lẩm bẩm như vậy...
“Bên ngoài đều là phấn song dung tục, sao tôi lại vừa ý được? Với lại, anh đẹp trai nhỏ hình như cũng không thơm tho bằng lông mềm mềm nha.”
Mama của cô chính là một cục lông mượt mà, cô tùy ý ngửi ngửi, mama còn cưng chiều cô, còn biết đi săn vừa là động vật biến dị, cần anh đẹp trai nhỏ làm quái gì? Cô cũng không phải rảnh rỗi sinh nông nổi.
Hơn nữa, loại thượng hạng như Người đẹp ốm yếu bày ra trước mặt mình, cô cũng gai mắt những thứ khác đó nha!
Kiều Nghệ bỗng nhiên có chút phiền muộn, gu thẩm mỹ của cô đều bị mama và Người đẹp ốm yếu nuôi đến kén chọn rồi, sau này còn có thể tìm được bạn trai không đây?
Thẩm Chi Hủ đương nhiên không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Kiều Nghệ. Anh nhớ lại cô cũng không phải con người thật, có thể thích ngắm trai đẹp cũng là học được từ chỗ người khác mới cảm thấy thú vị. Có lẽ sở thích chân chính khác với con người...
Còn lông mềm mềm nữa...

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận