Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 850: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (27)

Chương 850: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (27)
“Cha ăn đi”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ giật giật: “Cha không ăn, hai con ăn đi.”
Hai đứa nhóc không hẹn mà cũng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện thấy phía sau lưng có người đang nhìn mình thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, lông mày của hai cậu nhóc nhíu chặt lại, rõ ràng là nhận ra bọn họ là ai, hai khuôn mặt giống nhau y như đúc đều lộ ra biểu cảm không vui. Tuy nhiên chúng cũng không nói gì, hiển nhiên còn nhớ những gì mà mẹ đã nói, gặp người không thích thì cũng không được chủ động ra tay đánh người, phải là một bạn nhỏ lễ phép.
Trình Dao ở phía đối diện thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, nàng tới thôn Đường Hà là muốn xác minh xem người có dị năng cấp 10 trấn giữ ở thôn có phải là Thẩm Chi Hủ không. Sau khi xác minh xong, nàng còn phát hiện ra một chuyến khiến bản thân rất kinh ngạc!
Hóa ra động vật biến dị cũng có thể biến hình người, Đại Bạch đã thành công thay đổi thành người, không chỉ vậy, con của Đại Bạch cũng biến thành người, còn con của cô…
Trình Dao không khỏi liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang dựa vào đùi Thẩm Chi Hủ, nhìn chằm chằm chúng với ánh mắt không mấy vui vẻ.
Mái tóc trắng như tuyết, còn có hai đôi mắt giống y hệt hai con hổ trắng ngày hôm qua.
Trình Dao nghĩ tới việc bọn chúng gọi Thẩm Chi Hủ là cha, ánh mắt tối sầm lại.
Thẩm Chi Hủ…
Lại, lại làm chuyện đó với một con động vật biến dị!
Không chị vậy, bọn họ còn có con, đứa trẻ còn lớn như vậy rồi!
Vào khoảnh khắc này, hình tượng Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nguy hiểm ở trong lòng Trình Dao hoàn toàn sụp đổ, biểu cảm cũng càng trở nên kỳ lạ, thậm chí gần như sắp suy sụp.
Lý Tông Húc không hiểu sao lại thấy nàng có gì đó không ổn, thử dò hỏi: “Cô Trình, cô có đề nghị gì thêm cho sự hợp tác giữa chúng ta không?”
Căn cứ do Trình Dao thành lập có tên là căn cứ Bình Minh, lần này tới đây muốn hợp tác với thôn Đường Hà, trao đổi các loại cây nông nghiệp mà mình gieo trồng được.
Lý Tông Húc biết Trình Dao là người có dị năng cấp 10, sợ rằng bản thân chỉ có cấp 8 thì không thể trấn áp được, nên phải gọi Thẩm Chi Hủ tới để cùng nhau thỏa thuận hợp tác.
Về phẩn Thẩm Chi Hủ, anh vốn không có ý định tới đây, nhưng đột nhiên anh nghĩ tới chuyện mà Ngao Ngao đã nói với mình, Trình Dao có một không gian trồng trọt, rau cải trồng ở đó có hương vị rất ngon, vì vậy nổi lên chút ý đồ riêng, sau khi tới đây thì chiếm quyền chủ động nói chuyện hợp tác.
Chỉ là anh không ngờ ngay sau khi Đại Bạch và Nhị Bạch tới đây không lâu, Trình Dao thông minh đã phát hiện bọn chúng có gì đó không đúng, thậm chí còn tìm cách để nói chuyện với anh. Vốn dĩ anh đã không quan tâm tới chuyện này, nhưng lại nhìn thấy Đại Bạch gật đầu với mình, dường như không có ý định giấu giếm Trình Dao, nên đã tiết lộ chuyện nó có thể biến thành người ra ngoài.
Có thể nói, trong số những người phía Trình Dao, chỉ có một mình nàng phát hiện động vật biến dị có thể hóa hình người.
“Không, không có gì.” Trình Dao nở một nụ cười gượng gạo.
Lúc này, Kiều Nghệ cũng tới đó ngồi, ôm Tiểu Bảo lên đùi mình, Đại Bảo thì được Thẩm Chi Hủ ôm ngồi lên đùi.
Trình Dao nhìn thấy cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận thì hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt mờ mịt để nhìn tên cầm thú Thẩm Chi Hủ ở trước mặt, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ giống Đại Bạch 70 đến 80%.
“Xin chào, tôi tên là Trình Dao, không biết xưng hô với cô như thế nào?” Mặc dù biết cô chính là hổ trắng nhỏ Ngao Ngao, nhưng Trình Dao cũng không hỏi thẳng mà hỏi một cách lịch sự.
“Kiều Nghệ.”
Ánh mắt Trình Dao khẽ rung động, Đại Bạch bây giờ gọi là Kiều Bạch, nhưng tại sao lại họ Kiều?
Không người nào có thể giải đáp thắc này này, nên nàng cũng không cố chấp đi tìm đáp án, ánh mắt dừng lại trên người đứa trẻ đang ở trong lòng Kiều Nghệ.
“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Đại Bảo Tiểu Bảo cũng không thích nói chuyện với Trình Dao, nhưng chúng nhớ tới lời mẹ nói, khẽ mím môi, Đại Bảo trả lời: “Thẩm Vân Thanh.”
Tiểu Bảo trả lời: “Thẩm Vân Trừng.”
“Tên thật sự rất hay.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo được khen thì rất vui mừng, nhưng vẫn e dè mím môi.
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng.
Cô và Người đẹp ốm yếu đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được hai cái tên này, cũng may hai đứa nhóc này đều rất thích, nếu không họ cũng không biết làm thế nào.
Trình Dao thấy vậy thì có hơi hâm mộ.
Có lẽ, sau lần này trở về căn cứ nàng cũng nên cân nhắc tới việc tìm một người bạn đời, rồi sinh một đứa bé.
...
Trình Dao cũng không ở lại thôn Đường Hà quá lâu, sau khi họ rời đi, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ nắm tay đứa nhóc, nhìn theo chiếc xe của bọn họ đang lái đi ngày càng xa.
“Người đẹp ốm yếu, Trình Dao cô ấy…” Có phải biết rồi không?
Nếu không tại sao lại nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy? Loại ánh mắt này, ừm… Cô đã từng nhìn thấy ở trên người Sở Thiên.
“Ừm.”
“Sẽ không có việc gì đâu nhỉ?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trên người hổ mẹ đứng ở cách đó không xa, ý là không cần nói cũng biết.
Kiều Nghệ biết.
Ở trong lòng Trình Dao, hổ mẹ vẫn là một người rất đặc biệt, cho nên chuyện liên quan tới nó, Trình Dao chắc chắn sẽ không nói ra.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận