Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 581

Chương 581
Thẩm Chi Hủ nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của hổ trắng nhỏ rồi chầm chậm tiến vào. Đối với anh mà nói, bản thân vô cùng quen thuộc sở nghiên cứu ở căn cứ Đông Nam, suy cho cùng kiếp trước anh cũng chạy trốn từ nơi này ra ngoài mà.
“Ừm ừm.” Kiều Nghệ vừa trả lời, vừa nâng cao cảnh giác.
Trong lần hành động này, cô cũng không dẫn theo hổ mẹ và cây non mini, chỉ có hai người cô và Người đẹp ốm yếu hành động cùng nhau.
Bởi vì chuyện này nên hổ mẹ đã mất hứng rất lâu, vẫn là Kiều Nghệ khuyên nhủ mãi mới có thể dỗ dành được bà ấy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Thẩm Chi Hủ đã dắt Kiều Nghệ đi vào sở nghiên cứu đèn đuốc sáng choang.
Anh cũng không dừng lại ở tầng một của sở nghiên cứu, mà là quen việc dễ làm tìm đến cửa vào phòng thí nghiệm dưới đất, dễ dàng lẻn vào bên trong.
Khi Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, đập vào mắt cô chính là một mảnh trắng lóa.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng sở nghiên cứu làm những việc ghê tởm xấu xa như vậy, nhưng phòng thí nghiệm của bọn họ lại được bài trí trắng tinh không tỳ vết. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy chán ghét một mánh trắng xóa rộng lớn.
Tuy nhiên Kiều Nghệ nhẫn nhịn, nghi hoặc nhìn về phía Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, vừa thấy vẻ mặt đóng băng của anh, tim cô đập hẫng một nhịp.
“Người đẹp ốm yếu, anh làm sao thế?”
“Tôi không sao.”
Thế ư?
Kiều Nghệ không tin cho lắm, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Cô có lòng muốn hỏi nhưng vẫn nhịn xuống, lại thấy Người đẹp ốm yếu dẫn mình đến trước một nơi giống như phòng giam một cách quen thuộc, trong lòng cô ngưng đọng lại.
Khi trước Kiều Nghệ đã cảm thấy là lạ ở đâu đó, bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lại khác thường rồi!
Vì sao Người đẹp ốm yếu lại quen thuộc nơi này như vậy?
Nghĩ đến anh từng nhắc đến bản thân đã nằm mơ đến căn cứ Đông Nam vào ngày đầu tiên bọn họ đến nơi này, chẳng lẽ...
Cô khẽ kéo kéo tay của anh lại.
Thẩm Chi Hủ phát hiện, cụp mắt nhìn xuống.
“Người đẹp ốm yếu này... Có phải anh cũng đã tới nơi này trong giấc mơ rồi không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nếu không lắng nghe cẩn thận thì thật sự không nghe rõ.
Vẻ mặt Thẩm Chi Hủ ngớ ra, đôi môi hơi vểnh lên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nếu là trước đây, Kiều Nghệ nhất định sẽ khen ngợi Người đẹp ốm yếu một câu, nhưng mà thấy tâm trạng anh không ổn, cô không dám đùa giỡn.
Cô lập tức yên lặng lại, Thẩm Chi Hủ lại càng không có ý muốn nói.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đã trông thấy nơi tương tự phòng giam kia có nhốt rất nhiều người. Trong số này có nữ có nam, vẻ mặt của bọn họ uể oải, thân thể gầy gò, trên cổ còn đeo vòng cổ giống như như thú cưng.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vòng cổ, con ngươi đen nhánh của Thẩm Chi Hủ thoáng hiện lên một tia sáng đỏ tươi, khí tức đột nhiên trở nên vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải nhờ bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm lấy tay trái kiểm soát lý trí của mình, anh đã hủy diệt toàn bộ số vòng cổ sỉ nhục người khác này từ lâu rồi.
Kiều Nghệ không biết người bên cạnh suýt chút nữa mất kiểm soát, mà đang cẩn thận quan sát những người trong phòng giam. Lúc bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Đó chẳng phải là những cấp dưới của Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đã mất tích mấy tuần trước ư?
Đúng thế, trước khi bọn họ lẻn vào sở nghiên cứu, nhờ sự giúp đỡ của Trần Hiển Triều, Cố Hựu Kỳ cũng đã hỏi dò anh ta và Thư Nguyệt về những dị năng giả mất tích trong mấy tháng qua, còn chu đáo kèm thêm mấy tấm ảnh.
Dựa vào những bức ảnh, Kiều Nghệ thật sự vẫn nhận ra được những người này, chẳng qua tình hình của bọn họ quả thực không tốt cho lắm. Mặc dù đối phương không trầm lắng nặng nề giống như những dị năng giả được cứu ra ở căn cứ Hoài Long, nhưng cô cảm thấy bọn họ cũng cách bước đó không xa nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận