Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 147

Chương 147
“Ngao Ngao nghe tôi dặn, lúc ở trong căn cứ em không được sử dụng dị năng, có biết không hả?”
Anh không biết Ngao Ngao muốn ở lại căn cứ Hoài Long bao lâu, ít nhất trong quãng thời gian ở lại đây, anh không hy vọng có người không có mắt đến phá hoại cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.
Cho nên hôm nay lúc nói chuyện với Cao Hoằng Khải anh có bóng gió hỏi thử xem trong căn cứ có động vật biến dị hay không, sau khi biết được là có, thậm chí không chỉ một con thì Thẩm Chi Hủ đã biết hổ trắng nhỏ bước vào căn cứ Hoài Long cũng không gây sự chú ý với khu nghiên cứu. Nhưng mà… Một khi cô sử dụng dị năng thì lại khác.
“Grừ grừ…” Tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ kỹ! Người đẹp ốm yếu yên tâm đi!
Chuyện này thì cô hiểu được, dù sao thì dị năng của cô cũng thuộc dạng cực kỳ hiếm lạ, nếu bị người ta để ý làm phiền tới Người đẹp ốm yếu thì không hay chút nào.
Kiều Nghệ và Người đẹp ốm yếu ở lại trong căn cứ Hoài Long bảy ngày.
Trong bảy ngày này, ngày nào cô cũng quấn lấy Người đẹp ốm yếu tới khu giao dịch nhiệm vụ, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được cô gái may mắn sống sót phù hợp với khí chất bá đạo của nữ chính.
Nhưng ngày nào cũng ra đi đầy hy vọng và lòng đầy thất vọng trở về.
Thẩm Chi Hủ vốn cho rằng hổ trắng nhỏ thèm thịt nướng, cho nên mỗi lần đi tới khu giao dịch nhiệm vụ thấy anh Trần bày quầy bán hàng đều sẽ mua hai cân thịt nướng để một người một hổ chia nhau ăn, thế nhưng sau nhiều lần anh cũng phát hiện không đúng, bèn yên lặng quan sát nhất cử nhất động của hổ trắng nhỏ, phát hiện hình như cô đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một ngày nọ, Thẩm Chi Hủ bị hổ trắng nhỏ quấn lấy đi khu giao dịch nhiệm vụ như thường lệ, khi thấy cô lại đang đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng anh không nhịn được mà nâng cằm của hổ trắng nhỏ lên để cô ngửa đầu, ánh mắt đối diện với mình.
"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh làm gì vậy?
Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, bởi vì động tác ngửa đầu này nên giọng cũng nhỏ bé yếu ớt đi không ít.
"Gần đây Ngao Ngao đang tìm cái gì thế?"
Kiều Nghệ sững sờ, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao? Thế mà cũng bị Người đẹp ốm yếu nhìn ra được hở?
Thấy hổ trắng nhỏ lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình, Thẩm Chi Hủ bất lực gãi gãi cằm của cô gọi cô hoàn hồn.
"Ngao Ngao."
"Grừ?" Sao vậy?
"Ngao Ngao đang tìm cái gì, có thể nói cho tôi biết không?"
"Grừ grừ grừ." Đương nhiên là được, nhưng mà Người đẹp ốm yếu anh không hiểu tôi nói gì đâu! Bây giờ chúng ta đang là trạng thái gà nói với vịt mà?
*Gà nói với vịt: nói chuyện mà không giao tiếp, không thể hiểu nhau.
Kiều Nghệ bất lực rung rung lỗ tai.
Thẩm Chi Hủ dường như cũng nghĩ đến điều đó, anh dò hỏi: "Là tìm người hay là tìm đồ? Tìm người thì gật đầu một cái, tìm đồ thì gật đầu hai cái."
Kiều Nghệ rất muốn nói cho Người đẹp ốm yếu là cô đang tìm hổ mẹ, nhưng cô không nhớ lúc này vết thương của hổ mẹ đã khỏi hay chưa, có phải là còn đang ở không gian của nữ chính không, cho nên chỉ có thể lấy nữ chính làm mục tiêu.
Nghĩ như vậy nên Kiều Nghệ gật đầu một cái, hoàn toàn không phát hiện con ngươi của Người đẹp ốm yếu thâm trầm thêm mấy phần vào lúc khoảnh khắc cô gật đầu.
"Vậy Ngao Ngao muốn tìm đàn ông hay phụ nữ?" Thẩm Chi Hủ dừng một lát: "Cái trước thì gật đầu một lần, cái sau thì gật đầu hai lần."
Lần này, hổ trắng nhỏ gật đầu hai lần.
Phụ nữ ư?
Sẽ là chủ nhân của hổ trắng nhỏ sao?
"Là chủ nhân trước đây của Ngao Ngao hả?" Lúc này Thẩm Chi Hủ cũng không thể tiếp tục xem nhẹ vấn đề này được nữa.
Kiều Nghệ lại ngây ngốc một lát.
Chủ nhân gì cơ? Cô có chủ nhân khi nào thế?
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt với Người đẹp ốm yếu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận