Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 380

Chương 380
Thẩm Chi Hủ nhắm mắt, khi mở mắt ra màu đỏ trong mắt đã rút đi: “Mọi người hãy mặc những áo blouse trắng này vào, cầm lấy thẻ công tác của bọn họ để ngụy trang thành người của nơi này.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì dẫn đầu đi về phía Lương Tuấn Vĩ đang trong trạng thái nửa hôn mê.
Kiều Nghệ lạch bạch chạy theo sau, khi cô còn chưa tới gần đã thấy Người đẹp ốm yếu tàn nhẫn dẫm lên vết thương vừa mới bị quái vật tấn công của Lương Tuấn Vĩ, cơn đau dữ dội khiến anh ta thoát khỏi trạng thái nửa hôn mê, mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, cho đến khi anh ta nhìn thấy rõ người đang dẫm lên mình là một người xa lạ thì trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Anh, anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời câu hỏi của Lương Tuấn Vĩ, cúi người lấy thẻ công tác từ trên cổ của anh ta xuống.
“Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”
Thẩm Chi Hủ đáp lại anh ta bằng việc tăng lực đạo ở dưới chân.
“Aaaa...”
Tiếng kêu thảm thiết của Lương Tuấn Vĩ khiến Kiều Nghệ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô cẩn thận nhìn sườn mặt lạnh lùng của Người đẹp ốm yếu.
“Chúng tôi xong rồi, người này nên xử lý như thế nào?” Bốn người Cố Hựu Kỳ mặc áo blouse trắng dính vết máu lên người, lúc này chạy tới nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đối xử tàn nhẫn đối xử với nhân viên viện nghiên cứu yếu ớt này như vậy không những không đồng tình mà còn muốn xử lý anh ta ngay.
“Lương Tuấn Vĩ, nhân viên nòng cốt của khu nghiên cứu, mọi người mang anh ta đi cùng để anh ta đưa mọi người đi tìm Nhan Dục Chương.” Thẩm Chi Hủ quơ quơ tấm thẻ công tác có tên “Lương Tuấn Vĩ” nói: “Đúng rồi, mọi người biết con husky đột biến mà Tạ Vân Nhã nuôi chứ, nhớ cứu cả nó ra.”
Cố Hựu Kỳ cảm thấy những lời mà Thẩm Chi Hủ nói có gì đó không đúng lắm: “Còn anh? Anh đi đâu?”
Thẩm Chi Hủ nhìn về phía hai mẹ con hổ trắng nhỏ đang ở cách đó không xa: “Tôi còn có chuyện khác cần làm.”
“Cái gì?”
Thẩm Chi Hủ mỉm cười, nụ cười này khiến cơ bắp của Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên căng thẳng, vào giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy nụ cười của Thẩm Chi Hủ hết sức nguy hiểm.
“Nếu khu nghiên cứu đã loạn như vậy, thì hãy để cho vũng nước đục này loạn hơn nữa đi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong, không quan tâm Cố Hựu Kỳ có phản ứng như thế nào, vẫy vẫy tay với hổ trắng nhỏ.
“Ngao ngao, chúng ta đi thôi.”
Kiều Nghệ và hổ mẹ nhìn nhau, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía cổ áo Lương Tuấn Vĩ đang sống dở chết dở, sau đó lạch bạch chạy theo Người đẹp ốm yếu.
“Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?” Ngũ Côn thấp giọng hỏi.
“Chúng ta cứ nghe theo Thẩm Chi Hủ đi.” Cố Hựu Kỳ nói xong nhìn về phía Lương Tuấn Vĩ, nở một nụ cười khát máu.
Lương Tuấn Vĩ thấy vậy, anh ta ước gì vừa nãy mình bị vật thí nghiệm kia đánh chết!
Anh ta rơi vào trong tay những người này, chỉ sợ sống không bằng chết!
. . .
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, chúng ta đi đâu vậy?
Dưới dự dặn dò của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ lại phóng thích ra dị năng bao bọc toàn bộ bọn họ. Trên đường đi cô đã nhìn thấy rất nhiều giống loài dị dạng, có đầu mèo thân người, đầu người thân côn trùng,… Bọn họ chắc chắn đã phá tan những gông cùm xiềng xích giam giữ mình, không ngừng trút bỏ sự tức giận lên đám người mặc áo blouse trắng ở phía đối diện.
Tất cả những thứ này đã phá vỡ hết thế giới quan của Kiều Nghệ, khiến nàng càng thêm căm ghét những người ở khu nghiên cứu này hơn.
Bọn họ lại thực sự tiến hành thí nghiệm ở trên cơ thể con người, ghép cơ thể người và động vật biến dị vào với nhau!
Đúng là không có nhân tính, thật ghê tởm!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận