Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 173

Chương 173
Nhưng sau khi Kiều Nghệ nghe thấy hai chữ “cha mẹ”, cô không nhịn được nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao sao thế?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
Cô chưa bao giờ nghe Người đẹp ốm yếu nhắc đến cha mẹ của anh, trong tiểu thuyết cũng chưa từng giới thiệu, có lẽ bọn họ đã không may mất mạng lúc tận thế nổ ra rồi nhỉ?
Kiều Nghệ nghĩ đến đây, cảm thấy đau lòng cho Người đẹp ốm yếu. Cô tiến tới, nâng chân nhỏ ngắn cũn leo vào lòng anh, đầu nhọ cọ cọ vào lồng ngực anh.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu à, sau này tôi sẽ ở bên anh!
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên lẫn mừng rõ, anh đưa tay gãi gãi cằm của hổ trắng nhỏ, yên lặng tận hưởng sự ấm áp trong phút chốc này.
Hơn hai mươi phút sau, hổ mẹ trở lại, nhưng nó không trở về một mình, mà là ngậm theo một con hươu cái bị cắn nát cổ họng. Nó từ từ đi đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ, thả con hươu cái xuống, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt nhìn anh chăm chú.
Lần này Thẩm Chi Hủ thật đúng là được yêu thương mà vừa mừng vừa lo: “Đây là cho ta sao?”
Hổ mẹ lạnh lùng gật đầu.
Thẩm Chi Hủ cười rạng rỡ: “Cảm ơn mẹ Ngao Ngao, ta rất thích.”
Dứt lời, anh thu lấy con hươu cái vào không gian ở ngay trước mặt bọn họ.
Hổ mẹ đã từng nhìn thấy thú hai chân tên là Trình Dao cất đồ vào không gian, cho nên cũng không kinh ngạc với hành động của Thẩm Chi Hủ cho lắm.
Ngược lại Cao Hoằng Khải lại mặt mày tràn đầy khiếp sợ há to mồm.
“Anh, anh Thẩm, anh còn là dị năng giả không gian ư?”
Anh ta nhận thấy đám người Thẩm Chi Hủ nhìn lại, sắc mặt rét run, lập tức nghiêm túc mở miệng: “Anh Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu!”
Thẩm Chi Hủ dời tầm mắt đi, cũng không thèm quan tâm anh ta có nói chuyện này ra hay không.
Cao Hoằng Khải thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, anh Thẩm thật là tuyệt vời quá đi, lại là dị năng giả song hệ! Bây giờ còn nuôi hai con hổ trắng, một con trong đó còn là động vật biến dị!
Quả nhiên, không so sánh sẽ không có đau thương mà, a hu hu!ಥ ̯ ಥ
Thẩm Chi Hủ không biết trong lòng Cao Hoằng Khải đang nghĩ gì, cho dù có biết cũng chẳng thèm để ý. Anh đứng dậy, dẫn hai con hổ trắng rời khỏi núi sâu, chuẩn bị đi tìm đại lý xe ngay bây giờ.
***
Lúc Thẩm Chi Hủ và những người khác trở về căn cứ Hoài Long thì trời đã tối.
Có thể nói, chuyến đi này bọn họ thu hoạch được rất nhiều thứ, ít nhất đã thu thập được tất cả những đồ vật mà Thẩm Chi Hủ muốn có.
Về phần Cao Hoằng Khải cũng được thơm lây, cùng vào đại lý xe và cùng nhau chiến đấu với đám người Thẩm Chi Hủ, thậm chí còn được chia cho vài viên tinh hạch cấp 2.
“Hoằng Khải, cậu về rồi à?”
Lý Văn Bân đợi ở trước cửa khu nhà của dị năng giả, nhìn Cao Hoằng Khải bình an vô sự trở về mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Cao Hoằng Khải nhìn thấy Lý Văn Bân thì sửng sốt: “Đội trưởng? Sao anh lại ở đây? Anh đặc biệt đứng đây chờ tôi về sao?”
Thật ra sau khi trở lại căn cứ Hoài Long, Lý Văn Bân luôn cảm thấy bất an trong lòng, bởi vì anh ta và Cao Hoằng Khải biết quá nhiều bí mật của Thẩm Chi Hủ. Mặc dù ngày thường Thẩm Chi Hủ vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm với người khác, nhìn có vẻ như không để bụng chuyện gì, nhưng anh ta vẫn sợ sẽ có một ngày Thẩm Chi Hủ giết người diệt khẩu.
Cho nên hôm nay khi nghe thấy Thẩm Chi Hủ đưa Cao Hoằng Khải đi ra ngoài, trong lòng anh ta như thắt lại, sau khi xử lý xong những chuyện trước mắt, anh ta vẫn luôn chờ Cao Hoằng Khải trở về.
Bây giờ nhìn thấy đối phương có thể bình an vô sự quay lại, sự vui mừng không thể nào giấu được, lúc này anh ta mới cảm thấy an tâm, không trả lời thẳng câu hỏi của Cao Hoằng Khải mà nhìn con thỏ xám trong tay của đối phương.
“Đi lên núi sao?”
“Ừm, hổ trắng lớn muốn đi săn thú, cho nên tôi xung phong nhận việc dẫn anh Thẩm đi lên núi, ha ha ha, tôi cũng tự bắt được một con thỏ. Đội trưởng, tôi giỏi không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận