Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 401

Chương 401
"Không sờ nữa hả?"
Ơ, sao Người đẹp ốm yếu có thể nói không đứng đắn như vậy được chứ? Phẩm chất đàn ông của anh đâu rồi?
Kiều Nghệ chỉ trích.
Thẩm Chi Hủ vẫn không biết bé hổ con nào đó đang thầm mắng mình không tuân thủ phẩm chất đàn ông. Họ nhìn nhau mấy giây, sau đó anh thua cuộc, đặt hổ trắng nhỏ ở dưới đất.
"Ngao Ngao hẳn là chưa quen đi bằng hai chân, có muốn tôi dìu em đi không?"
Kiều Nghệ nhìn bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Người đẹp ốm yếu thật lâu, cuối cùng nhìn về phía hổ mẹ đang dán mắt vào mình và vẫy vẫy tay với nó.
"Rống?"
Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn nhóc con không hiểu.
Mẹ ơi, lại đây đi!
Kiều Nghệ tiếp tục vẫy gọi.
Hổ mẹ bình tĩnh nhìn nhóc con nhà mình, lúc này mới nhảy xuống khỏi giường lớn và từ từ đi tới.
Sau khi tới gần Kiều Nghệ mới phát hiện là hổ mẹ cao hơn mình của hiện tại một chút. Đầu tiên, cô ôm cổ của mẹ cọ mấy cái, sau đó vịn lên lưng của hổ mẹ chậm chạp bước từng bước làm quen với việc đi bằng hai chân.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì trong lòng có hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ tới gì đó, anh lại lấy polaroid* từ trong không gian ra chụp cho các cô mấy tấm hình.
*Máy chụp hình lấy liền
Ban đầu, Kiều Nghệ đi rất khó khăn, hổ mẹ cũng sợ nhóc con bị ngã nên đi rất chậm. Thời gian lâu dài, Kiều Nghệ tìm lại được cảm giác trước đây, bước đi càng ngày càng thuận lợi, cuối cùng còn buông lỏng hổ mẹ ra và có thể tự đi lại.
"Ngao Ngao giỏi quá."
Thẩm Chi Hủ khen ngợi khi thấy toàn bộ quá trình.
Tất nhiên rồi! Cũng không nhìn xem tôi là ai ư?
Kiều Nghệ nhướng mày đắc ý, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xán lạn.
Sau khi đắc ý, Kiều Nghệ nhớ ra cái gì đó.
Đúng rồi, cô vẫn chưa biết dung mạo của mình như thế nào!
Cô chạy bước nhỏ vào phòng tắm mới phát hiện trong phòng tắm không có gương.
"Ngao Ngao, sao vậy?"
Kiều Nghệ vừa quay đầu lại thì thấy Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ đi theo phía sau mình, họ đều rất quan tâm mình. Cô cảm thấy ấm áp, chuẩn bị rất lâu, lúc này mới nói rõ ràng: "Gương!"
Lần này cô phát âm chuẩn xác, nhưng âm sắc mềm mại mang theo mùi vị đặc trưng của trẻ con, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ sửng sốt, anh phản ứng trước tiên, đôi mắt đen xinh đẹp giống như là chứa đầy sao sáng trên bầu trời, chiếu sáng rực rỡ.
"Ngao Ngao muốn gương đúng không?"
Đúng vậy!
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì vội vàng tìm ra một chiếc gương trong không gian rồi đưa cho cô.
Kiều Nghệ nhận lấy tấm gương, lần đầu tiên thấy rõ ràng dáng vẻ hiện tại của mình.
Dáng vẻ bây giờ của cô khá giống kiếp trước khi còn nhỏ, chỉ là kiếp trước cô ăn không ngon mặc không đủ ấm nên cả người gầy gò, không đáng yêu dễ thương như bây giờ. Hơn nữa, đôi mắt cũng không long lanh xinh đẹp như thế này.
Cô chớp chớp mắt với tấm gương, bé con đáng yêu trong gương cũng trừng mắt nhìn, con ngươi màu lam nhạt vừa to vừa tròn đáng yêu không thể tả.
"Ngao Ngao?" Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ soi gương rất chăm chú, thấp giọng gọi.
Kiều Nghệ ngước mắt nhìn anh, sau đó lại tiếp tục đặt sự chú ý lên tấm gương.
Có lẽ vì là hổ trắng nên tóc của cô có màu trắng, rất giống màu lông của hổ mẹ. Cô không ghét, thậm chí còn cực kỳ thích, cô dùng tay nhỏ gảy gảy mấy cái.
Chậc, tóc trắng rất kén người, không cẩn thận thì trông sẽ già. Nhưng mái tóc trắng ở trên người cô lại không thấy già, thậm chí còn đáng yêu giống như là nhân vật trong thế giới hư cấu của anime.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận