Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 847: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (24)

Chương 847: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (24)
Thẩm Chi Hủ xuất hiện ở đây, có khả năng rất lớn anh chính là cao thủ cấp 10 trấn giữ ở thôn Đường Hà.
Nhưng mà…
Trình Dao khẽ nhíu mày, thần kinh căng thẳng của nàng vẫn chưa thả lỏng.
Trình Dao mới đột phá cấp 10 trước đó không lâu, nhưng nàng có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm trên người Thẩm Chi Hủ làm toàn thân mình run lên. Hơi thở này nói thẳng cho nàng biết, Thẩm Chi Hủ không chỉ là cấp 10 thôi đâu!
Không phải cấp 10…
Là cấp 11!
Không không không!
Có lẽ còn cao hơn cấp 11, là cấp 12!
Nhận ra được điểm này, Trình Dao đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không gây ra phản ứng thất thố.
“Cha biết rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo ngoan."
Ở bên này, từ lời nói và cử chỉ của các cục cưng, Thẩm Chi Hủ hiểu bọn chúng đang mách lẻo. Anh ngước lên nhìn bên Trình Dao một cái, thấy nàng đang suy thả hồn trên mây, trong đôi mắt hơi mở to lộ ra vài cảm xúc kinh ngạc.
Lướt qua Trình Dao, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, nhưng anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về tên tuổi của bọn họ.
“Grào grào…” Cha ơi, đánh người xấu đi!
Đại Bảo dùng móng vuốt ôm lấy ống quần ông bô nhà mình, nũng nịu giật giật.
Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng làm hành động giống anh trai mình.
“Grừ grừ…” Cha ơi! Cha ơi! Đánh người xấu! Đánh người xấu!
Trình Dao lấy lại tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng này tất nhiên cũng hiểu hai bé con đang mách tội với Thẩm Chi Hủ. Nàng thấy hơi bất đắc dĩ, cũng hơi buồn cười nữa.
Trình Dao lại nghĩ đến lúc trước Thẩm Chi Hủ mang Đại Bạch và Ngao Ngao đi, bây giờ gặp lại, vậy mà anh còn có thêm hai con hổ trắng nhỏ , ờm… Cộng thêm một con zombie hổ trắng, quả thực là khiến người khác phải ghen tỵ.
Cảm xúc của nàng rất phức tạp, vừa vô cùng hâm mộ cũng hơi buồn lòng.
“Anh Thẩm, đây chỉ là một sự hiểu lầm. Đồng đội của tôi không cố ý tấn công con zombie hổ trắng đó." Trình Dao chủ động mở miệng giải thích.
Thẩm Chi Hủ không nhìn Trình Dao mà lại nhìn về phía Kiều Nghệ cách đó không xa. Sau khi thấy cô gật đầu, ý bảo nàng nói sự thật thì anh mới ngồi xổm xuống, kiên nhẫn trấn an hai chú hổ con đang tức giận.
Trình Dao thấy mình bị phớt lờ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng nhớ tới tính cách Thẩm Chi Hủ xưa giờ vẫn vậy, nàng lại bình thường trở lại.
Ngược lại, Phù Nhã Vấn thấy có chút không vui, cô ta định nói gì đó lại bị Triệu Tư Trạch nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
“Đừng làm loạn!” Triệu Tư Trạch thấp giọng cảnh cáo: “Hai năm trước trình độ của Thẩm Chi Hủ đã cao hơn chị Dao, em nghĩ là sau hai năm mà anh ta vẫn dậm chân tại chỗ ư?”
Nhất là Thẩm Chi Hủ còn vừa đột ngột xuất hiện.
Từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ thấy dị năng như vậy.
Điều này đủ để Triệu Tư Trạch hiểu được mức độ nguy hiểm của Thẩm Chi Hủ, không thể để cho bạn gái đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhà mình gây rắc rối cho bọn họ được!
Phù Nhã Vấn nghe vậy, cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi đã lâu không có. Cô ta lén lút liếc nhìn Thẩm Chi Hủ đang vỗ về hai con hổ trắng nhỏ, không dám nói tiếp nữa.
Phù Nhã Vấn thực sự không biết dáng vẻ cụp đuôi trong một giây này của mình đã bị Kiều Nghệ nhìn thấy hết.
Kiều Nghệ liếm mép, đáy mắt hiện lên một vẻ mỉa mai. Cô không nhìn Phù Nhã Vấn nữa mà tao nhã cất bước về phía Người đẹp ốm yếu bên kia.
Cùng lúc đó, Trình Dao cũng mới muộn màng nhận ra, không ngờ con hổ trắng tên Ngao Ngao này cũng là cấp 10!
Chờ đã!
Không chỉ mỗi cô cấp 10 mà Đại Bạch cũng cấp 10!
Trình Dao lại không nhịn được, liếc nhìn con zombie hổ trắng đang bám dính lấy Đại Bạch, cố nén suy nghĩ muốn hít một hơi thật mạnh.
Một người hơn cấp 10! Hai hổ cấp 10! Một hổ cấp 9!
Nếu tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn!
Trình Dao lén nhìn cấp dưới của mình, phát hiện bọn họ đều không nhận ra điểm này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Trình Dao không thân quen với Thẩm Chi Hủ, nhưng bây giờ Đại Bạch đi theo anh, nàng không muốn có người ích kỷ lòng dạ đen tối phá hoại cuộc sống yên bình của bọn họ.
Trong khi đầu óc Trình Dao đang có trăm ngàn mối lo, Kiều Nghệ đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu. Cô vừa đứng vững là lập tức đưa chân gõ nhẹ vào đầu hai chú hổ con.
Sao hai cái đứa này lại thích hớt lẻo thế nhỉ? Có phải chúng nó học theo cây non mini không ta?
À đấy, cây non mini đâu rồi?
Kiều Nghệ hoang mang nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ chỉ liếc mắt qua đã hiểu ý của cô, bèn lên tiếng giải thích: “Cây ăn quả trong vườn chín rồi ấy mà, nên Tiểu Thụ đang bận rộn hái quả.”
Kiều Nghệ bỗng nhiên hiểu ra.
Thế mà cô lại quên béng mất chuyện này, ừm, xem ra bọn họ nên nhanh chóng quay về giúp đỡ thôi.
Kiều Nghệ suy nghĩ miên man, không nhận ra hai bé hổ con bị ăn đòn đang nhìn mình đầy đáng thương. Chúng nó còn giơ một chân lên ôm lấy cái đầu bị đánh, bộ dạng nhỏ nhắn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.
Thấy mẹ không nhìn mình, hai nhóc con đều bất đắc dĩ, đành phải quay sang nhìn ông bô, mong là có thể được cha an ủi.
Nhưng mà Thẩm Chi Hủ cũng không thấy thương hai đứa nó, đôi mắt đen nhánh nhìn bọn chúng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Anh biết thừa hai đứa nhóc này không chỉ bắt chước cây non mini cách mách lẻo mà còn học được cái chiêu diễn xuất giả bộ đáng thương tỏ vẻ vô tội của Nhị Bạch.
Thấy không có tác dụng, hai bé con không giả vờ nữa, cái đuôi lông xù có vẻ không vui mà vung nhẹ mấy cái.
Trình Dao lấy lại tinh thần, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.
Nàng nhớ Đại Bạch nói hai con hổ trắng nhỏ này không phải nó sinh ra, vậy thì chỉ có thể là…
Nhận ra điều này, Trình Dao ít nhiều cũng thấy hơi xúc động.
Trước kia Ngao Ngao mới chỉ là một con hổ trắng nhỏ mà bây giờ đã có cả bé cưng rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Dao không nhịn được hỏi: “Anh Thẩm, cha của hai bé hổ con này đâu rồi?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận