Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 408

Chương 408
Sau khi Tạ Vân Nhã nói xong, Husky bên cạnh oan ức tủi thân duỗi một chân trước của mình ra, dường như muốn nói với bọn họ rằng cái chân này bị người ra rút máu nè, nó còn đau lòng dùng lưỡi liếm liếm an ủi bản thân.
Kiều Nghệ: “…”
Vì sao cô cảm thấy con chó ngốc này thật biết diễn kịch vậy? Oscar nợ mày một chiếc cúp đấy nhóc ạ!(;¬_¬)
Tạ Vân Nhã thấy vậy cảm thấy buồn cười vừa thấy chua xót: “Tiểu Hắc cũng được xem là gặp may mắn trong bất hạnh rồi.”
Cô ấy dùng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một vòng, thấp giọng nói: “Những người này đều được cứu từ trong viện nghiên cứu ra, nghe nói đều bị người trong đó tra tấn khiến tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, bác sĩ nói rằng nếu bọn họ không thoát khỏi đó thì e rằng cả đời này coi như phế.”
Sau khi nói xong, Tạ Vân Nhã nghĩ lại mà sợ hãi ôm lấy Husky.
Kiều Nghệ cũng kinh ngạc rồi nhìn về mấy dị năng giả trong phòng, tử khí trên người bọn họ rất nặng nề dày đặc, giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, dù có gọi cũng sẽ không tỉnh dậy.
Loại chuyện như vậy Thẩm Chi Hủ đã thấy nhiều lần nên thành quen, anh lại hỏi: Hiện tại Nhan Dục Chương đang ở đâu?”
“Nhan Dục Chương? Đó có phải là bạn của Cố Hựu Kỳ không?” Tạ Vân Nhã thấy Thẩm Chi Hủ gật đầu, cô ấy mới nói: “Cậu ta ở phòng bệnh bên cạnh.”
Thẩm Chi Hủ “ừ” một tiếng, cuối cùng nhìn những dị năng giả đang suy sụp như người vô hồn kia, rồi xoay người rời đi.
Kiều Nghệ vội vàng đuổi theo, phía sau còn vang lên tiếng sủa “gâu gâu gâu” của Husky biến dị, bước chân của cô dừng lại rồi quay đầu đối diện với đôi mắt màu lam của nó.
“Ngao ngao…” Tao đi trước đây, mày nhớ dưỡng thân thể cho tốt nhé.
Có lẽ Husky biết hổ trắng nhỏ đang an ủi mình nên nó mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn mà nằm xuống giường nhìn mẹ con hổ trắng nhỏ rời đi.
Thẩm Chi Hủ đến phòng bệnh bên cạnh, vừa vào thì đã nhìn thấy Nhan Dục Chương và Cố Hựu Kỳ đang ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Tình hình của Nhan Dục Chương khá hơn mấy dị năng giả bên phòng Tạ Vân Nhã nhiều, trông cậu ta chỉ có hơi gầy, tinh thần không được tốt, chứ không ở trạng thái suy sụp như người vô hồn.
Có lẽ cậu ta chưa trải qua những màn tra tấn đáng sợ kia,
Thẩm Chi Hủ nhận ra chuyện này, bước chậm đến.
Cố Hựu Kỳ nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên, khi thấy Thẩm Chi Hủ đến đây, trên mặt anh ta nở nụ cười.
“Anh đến rồi à?” Cố Hựu Kỳ nhìn Thẩm Chi Hủ rồi nhìn đến cây non mini mà anh đang cầm trên tay, hơi sửng sốt hỏi: “Anh mang đến tặng chúng tôi à?”
Trước tận thế, khi đến thăm bệnh người ta thường mang trái cây hoặc hoa quả để tặng, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Hựu Kỳ nhìn thấy có người mang theo cây non.
“Cây này là của Ngao Ngao.” Thẩm Chi Hủ giải thích đơn giản, sau đó mới hỏi: “Cậu ta sao rồi?”
“Đã ổn rồi.” Sau khi biết cây non mini là của hổ trắng nhỏ, Cố Hựu Kỳ cảm thấy kỳ lạ khi nhìn về phía cô, anh ta thầm nghĩ Thẩm Chi Hủ đúng là yêu thương bé hổ này tận tim, ra ngoài mà còn mang theo đồ mà cô thích.
Nhan Dục Chương nâng mắt lên nhìn Thẩm Chi Hủ, từ chỗ Cố Hựu Kỳ mà cậu ta mới biết được nếu như không có Thẩm Chi Hủ giúp đỡ, thì cậu ta sẽ không được cứu ra một cách dễ dàng như vậy. Gương mặt tiều tụy của Nhan Dục Chương cố gắng nở nụ cười cảm kích.
“Thẩm Chu Hủ, cảm ơn anh.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận