Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 500

Chương 500
Hổ mẹ đúng lúc ném cho Cố Hựu Kỳ một ánh mắt ghét bỏ.
Cố Hựu Kỳ: "..."
Sở Thiên đứng một bên nghe, không biết vì sao Kiều Nghệ lại gọi một con hổ trắng lớn là "ma ma", có lẽ là tên thân mật chăng? Gã không hề do dự, nhìn Cố Hựu Kỳ với ánh mắt hơi khó chịu.
Cố Hựu Kỳ như cảm nhận được nên nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau như có tiếng dòng điện vang lên lách tách.
Nhưng mà không ai phát hiện ra sự khác thường này, Kiều Nghệ đứng cách họ gần nhất cũng bị món ăn mới thu hút, cô dẫn hổ mẹ đi tới quầy hàng khác.
Hai người đàn ông cũng ngừng nhìn nhau, yên lặng đi theo Kiều Nghệ.
Mặc dù Cố Hựu Kỳ không biết vì sao Sở Thiên cứ đi theo Kiều Nghệ, nhưng nghĩ tới kế hoạch anh ta phải tiếp cận Sở Thiên nên chủ động mở miệng.
Kết quả là, hai người trò chuyện qua lại với nhau, thái độ thù địch lúc đầu cũng tan thành mây khói.
Thẩm Chi Hủ gói hết khay bánh bao này đến khay khác, nhưng hổ trắng nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu trở về. Anh cất bánh bao đã gói vào không gian ướp lạnh rồi ngước mắt nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ, hổ trắng nhỏ đi ra ngoài đã hai tiếng đồng hồ rồi.
Nhớ tới hôm qua Cố Hựu Kỳ đã nói buổi tối hang Tiêu Tiền có chợ đêm, anh không cần suy đoán nhiều cũng biết hổ trắng nhỏ đang vui đến quên cả trời đất ở chợ đêm.
Anh bất lực thở dài một tiếng, rửa tay sạch sẽ rồi cởi bỏ tạp dề trên người xuống, đi ra ngoài tìm người.
Khi Thẩm Chi Hủ tìm thấy hổ trắng nhỏ thì cô đang tay trái một phần thịt xiên, tay phải một phần chân gà và ăn rất ngon miệng. Hổ trắng lớn dính sát vào cạnh chân của cô, bất ngờ là Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên lại ngồi đối diện.
Cảm giác tồn tại của Thẩm Chi Hủ quá mạnh, dường như anh vừa xuất hiện thì ánh mắt của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều rơi vào người anh. Nhưng trong mắt Thẩm Chi Hủ chỉ có hổ trắng nhỏ không có lương tâm nào đó.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá bất lực, Kiều Nghệ đang đắm chìm trong đồ ăn ngon, cô ngước mắt nhìn thì chạm vào cặp mắt xinh đẹp như có cả dãy ngân hà trong đó.
"Người đẹp ốm yếu!"
Kiều Nghệ mỉm cười rồi chạy lạch bạch tới trước mặt Người đẹp ốm yếu. Vốn dĩ cô định ôm anh một cái, nhưng khóe mắt thoáng nhìn hai tay của mình đều đang cầm xiên nướng nên chột dạ liếc qua liếc lại.
"Vui đến quên cả trời đất rồi đúng không?" Thẩm Chi Hủ nhíu mày, ngồi xuống đối diện với ánh mắt chột dạ của cô.
"...À" Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, mỉm cười lấy lòng: "Người đẹp ốm yếu ăn không?"
Cô đưa thịt xiên cắn dở tới bên miệng Người đẹp ốm yếu, nhưng thấy thịt xiên đã bị cô ăn qua, cô đang định rút lại thì Người đẹp ốm yếu cúi đầu cắn một miếng.
"Hừm, nhiều thì là quá." Thẩm Chi Hủ ăn xong vẫn không quên bình luận một câu.
Kiều Nghệ nhìn đôi môi mỏng của Người đẹp ốm yếu có hơi bóng loáng, lỗ tai lặng lẽ nóng lên: "Ừm, bỏ hơi nhiều thì là."
Dứt lời, cô nhét thịt xiên mà Người đẹp ốm yếu đã ăn vào trong tay anh.
Thẩm Chi Hủ ngoan ngoãn giải quyết thịt xiên mà hổ trắng nhỏ nhét vào trong tay mình.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng có hơi ghen tị khi thấy cảnh này, Cố Hựu Kỳ còn chua chát nói: "Quả nhiên trong lòng em gái Tiểu Nghệ chỉ có Chi Hủ, bọn tôi đi theo phía sau em ấy lâu như vậy cũng không được ăn một miếng."
Mặc dù Sở Thiên không lên tiếng, nhưng sau khi Cố Hựu Kỳ nói xong thì gã cũng gật gật đầu, trong lòng rất là đồng ý với lời nói của anh ta.
Sự ngượng ngùng trong lòng Kiều Nghệ bị Cố Hựu Kỳ chua chát nói ra: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, anh ăn nhiều xiên nướng hơn tôi nữa đó, tôi đâu có tinh hạch để mời anh!"
Cố Hựu Kỳ thẹn đỏ mặt nhìn thịt xiên trên bàn mà mình đã ăn, lúng túng vuốt vuốt mũi: "Em không có tinh hạch nhưng người nào đó có mà!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận