Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 90

Chương 90
Quan sát hoàn cảnh xung quanh xong, Đại Bạch liếc nhìn Trình Dao, sau đó quay người chạy nhanh vào khu rừng cách đó không xa. Đồng tử của Trình Dao co lại, không ngờ rằng sau khi được thả ra, Đại Bạch lại muốn bỏ chạy.
"Đại Bạch, mi đi đâu vậy? Mau trở lại!"
Đại Bạch rời đi cũng không thèm ngoảnh lại.
Trình Dao không thể tiếp nhận sự thay đổi này, hai mắt đỏ hoe.
Sao lại thế?
Sao lại như vậy?
Loại chuyện này kiếp trước chưa từng xảy ra!
Chẳng lẽ sau khi sống lại thì tình cảm giữa nàng và Đại Bạch cũng tan biến luôn sao?
Không, không, không!
Nàng không thể nào chấp nhận được điều này!
Trình Dao nắm chặt tay, lấy hết sức lực chạy về hướng Đại Bạch rời đi.
Những con zombie gặp phải trên đường đi đã bị Trình Dao chặt đầu, còn tinh hạch thì bị dây leo đào ra, cẩn thận giao chúng cho lại về tay Trình Dao.
Đại Bạch, mi ở đâu?
Đại Bạch chạy rất nhanh, chỉ cần Trình Dao sơ ý một cái, lập tức mất dấu nó luôn.
Trình Dao chỉ có thể chạy dọc theo hướng Đại Bạch rời đi, lảo đảo đi vào trong rừng. Tìm kiếm suốt một giờ, Trình Dao không tìm thấy dấu vết nào của Đại Bạch.
Thật sự cứ như vậy mà rời đi sao?
Trình Dao đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng, nàng không biết kiếp này đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là ở kiếp trước Đại Bạch được nàng cứu, sau khi bình phục vết thương cũng chưa bao giờ rời xa nàng.
Nàng ngơ ngác đứng đó, toàn thân choáng váng.
Xào xạc...
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên.
Trình Dao lập tức phản ứng, nắm chặt đường đao, dây leo quấn quanh cánh tay cũng chuẩn bị bung ra. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy cảnh tượng một Đại Bạch đang quay lại với một con hươu trong miệng.
Hốc mắt Trình Dao nóng lên, vội vàng lao tới.
"Đại Bạch! Đại Bạch!"
Nàng biết Đại Bạch sẽ không rời xa nàng!
Nó đã trở lại!
Nó thực sự đã trở lại!
Trình Dao muốn ôm Đại Bạch để chứng minh mọi thứ đều là thật chứ không phải ảo giác của nàng, nhưng rõ ràng Đại Bạch không vui như vậy. Một tấm khiên băng từ không khí mỏng xuất hiện, chặn cái ôm của Trình Dao, một đôi mắt trong màu lam nhạt cảnh giác nhìn chăm chú vào nàng.
Cả người Trình Dao nhào vào tấm khiên băng, bị tấm khiên băng chặn lại, nàng chợt rùng mình một cái, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không dám tin chăm chú nhìn Đại Bạch vẫn luôn cảnh giác với mình.
"... Đại Bạch?"
Trình Dao không nghĩ tới sẽ bị Đại Bạch ngăn cản, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ.
“Rống...”
Đại Bạch đặt con nai trong miệng xuống, gầm lên một tiếng, sau đó cúi đầu dùng mũi huých con hươu về phía Trình Dao. Trình Dao sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng buồn bã vì bị tổn thương của nàng đã tốt hơn rất nhiều.
"Cái này... cho ta sao?"
Nàng chỉ đoán thôi, nhưng không ngờ Đại Bạch lại gật đầu.
"Tại sao?" Mới vừa hỏi xong, Trình Dao lập tức nhớ lại kiếp trước, Đại Bạch đi săn bắn một mình, mỗi lần trở về đều mang theo con mồi, cho nên vừa rồi Đại Bạch không phải là muốn bỏ rơi nàng, mà là nó muốn đi săn?
Nàng càng nghĩ càng thấy điều đó có thể xảy ra, gánh nặng trong lòng như được trút bỏ, trên môi hiện lên một nụ cười.
"Cám ơn Đại Bạch, ta biết mi sẽ không bao giờ rời bỏ ta."
Tuy nhiên, Đại Bạch cách đó không xa đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Con quái vật hai chân này đang nói cái quái gì vậy?
Làm sao nó có thể không rời bỏ nàng?
Nó còn phải đi tìm nhóc con nữa.
Không biết quái vật hai chân này đã đưa nó đi đâu, nơi đây không còn là nơi nó và nhóc con sinh sống nữa!
Trong một giờ này Đại Bạch đã đi khắp toàn bộ rừng núi, sau khi nhận ra đây không phải là địa bàn mà nó quen thuộc, không tìm thấy nhóc con của mình, nó tức giận đi săn một con hươu. Ăn uống no nê xong, nó lại đi săn một con hươu đực khác rồi mới trở về tìm quái vật hai chân này.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận