Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 855: Vượt thời gian đến bên anh (5)

Chương 855: Vượt thời gian đến bên anh (5)
Cô không hiểu làm sao mình lại xuyên qua, nếu không có cô, thì Người đẹp ốm yếu của thế giới gốc sẽ thế nào đây? Liệu Đại bảo Nhị bảo không thấy cô thì có khóc nhè không?
Càng nghĩ, Kiều Nghệ càng cảm thấy buồn bã, hai tai và đuôi cụp xuống, cả con hổ toát ra vẻ chán nản, đôi mắt hổ xanh lam nhạt đẹp đẽ cũng tràn ngập một tầng hơi nước mờ mịt.
Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới lấy lại tâm trạng của mình.
Thôi vậy, xuyên cũng đã xuyên về rồi, có buồn khổ thì cũng không xuyên về được, chuyện cần lo bây giờ tình hình của Người đẹp ốm yếu.
Cứ nghĩ như vậy, cô nâng thân trên của mình lên chống người trên giường, cụp mắt xuống liếc nhìn Người đẹp ốm yếu vẫn chưa tỉnh táo, ánh mắt cô lướt qua từng chút một trên gò má gầy gò của anh, lại hơi đau xót mà liếm liếm lên gương mặt anh.
Có lẽ cô đã quen liếm Đại bảo và Tiểu bảo, nên đã hoàn toàn quên mất cái lưỡi đầy đặn nhưng có gai ngược của mình, vừa liếm mấy cái đã thấy gò má tái nhợt của Người đẹp ốm yếu có vài vệt đỏ, cô áy náy rụt lưỡi lại, lấy bàn chân nhẹ xoa lấy gương mặt anh.
Xin, xin lỗi Người đẹp ốm yếu, em không cố ý...
Sau khi xoa mặt anh xong, Kiều Nghệ thấy mấy vệt đỏ vẫn chưa mờ đi, cô rụt cổ lại, không dám nhìn nữa, cũng rụt nửa thân trên lại nằm sấp trên đất, mày mò chiếc ba lô cướp được trong phòng thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên.
……
Ưm……
Thẩm Chi Hủ từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà ố vàng.
Anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp nghĩ sâu về nó, thì đã có một mảnh ký ức mơ hồ hiện lên trong bộ não hỗn loạn của anh.
Trong trí nhớ của anh, hình như anh đang nằm trên lưng một con hổ trắng trưởng thành, nó cõng anh chạy đi, những hình ảnh xung quanh đều biến thành tàn ảnh do tốc độ vụt đi của nó.
Là mơ sao?
Thẩm Chi Hủ nhếch môi mỉa mai.
Đã qua lâu như vậy rồi, mà mày còn hy vọng có người tới cứu mày sao?
Hay thật, lần này còn mơ thấy một con hổ trắng cứu mày nữa.
Không thể nào?
Nghĩ đến tất cả những điều kinh tởm mà người phụ nữ chết tiệt đó đã làm với mình, cơn tức giận trong lòng Thẩm Chi Hủ gần như muốn biến thành thực thể.
Cũng vào lúc này, một tiếng lộp bộp nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của anh, anh vô thức nhìn theo tiếng động đó, mới chợt nhận ra nơi mình đang ở không phải là phòng thí nghiệm!
Chẳng lẽ người phụ nữ Hà Nguyệt Liên kia đã chuyển mình đến nơi khác?
Ý tưởng này vừa nảy lên đã nhanh chóng bị Thẩm Chi Hủ bác bỏ, bởi vì anh nhận thấy ngôi nhà mình đang ở đã rất cũ, đây chắc chắn không phải là nơi Hà Nguyệt Liên dừng chân và...
Những xiềng xích trói buộc tay chân anh đã biến mất.
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ lóe lên một tia sáng, anh hơi giơ tay lên, nhìn thấy vết thương sâu trên hai cổ tay của mình, đó là vết sẹo trước kia do anh vùng vẫy.
Anh thờ ơ thu lại ánh mắt và từ từ đứng dậy khỏi giường.
Mới vừa ngồi ngồi xuống ngay ngắn, khoét mắt anh quét xuống dưới giường đã thấy một cục màu trắng, nhìn kỹ mới biết đây là cái cục gì! Rõ ràng là một con hổ trắng lớn cao gần ba mét!
Hóa ra anh không có nằm mơ? !
Trái tim tĩnh lặng đã lâu lại bắt đầu đập lên dữ dội, đôi má nhợt nhạt cũng hơi đỏ lên do tâm trạng đang phập phòng lên xuống.
Kiều Nghệ đang buồn chán nghịch mấy viên tinh hạch màu hồng nhạt, chợt cô cảm nhận được một ánh mắt không thể bỏ qua, lưng cô bỗng chốc cứng đờ, cảnh giác mà quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy Người đẹp ốm yếu nhớ nhớ thương thương của cô đã tỉnh lại, lúc này anh ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn cô, gò má tái nhợt hiện lên hai đóa hoa ửng đỏ, cứ như là một vẻ đẹp bệnh hoạn.
Đôi mắt của Kiều Nghệ dại ra trong giây lát, sau đó niềm vui sướng như thủy triều ùa về phía cô.
Cô không thể kìm nén được nỗi vui sướng trong lòng, nhỏ nhẹ gầm lên một tiếng rồi sau đó lại nhảy lên giường, khiến người đàn ông ngồi trên giường ngã xuống.
"Rống rống —" Người đẹp ốm yếu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!!!
Thẩm Chi Hủ bị đè ngã chỉ cảm thấy lưng hơi đau nhức, tâm trạng phấn khích vốn có của anh cũng bị hành động của con hổ trắng lớn làm cho nguội đi, tưởng rằng con hổ trắng lớn coi anh như con mồi và chuẩn bị cắn xé anh. Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, tiềm thức muốn chống cự, rồi anh nhận ra trên người mình không hề có chút cảm giác đau đớn nào, bàn tay anh giơ lên
cũng bị đông cứng giữa không trung.
Lại nhìn kỹ một chút, thấy con hổ trắng lớn kia không hề có dấu hiệu cắn xé mình, thậm chí còn trìu mến mà cọ vào cổ anh, trông giống như một con mèo lớn bám người.
Mèo lớn...?
Thẩm Chi Hủ không thể tin được, ngơ ngẩn một hồi lâu.
Kiều Nghệ vừa hưng phấn vừa phát hiện ra, Người đẹp ốm yếu bị mình đẩy ngã không có chút phản ứng nào, sau đó cô mới nhận ra bây giờ Người đẹp ốm yếu chưa phải là cường giả cấp cao, vừa rồi cô nhào lên e là đã làm Người đẹp ốm yếu bị thương rồi!
Nghĩ tới đây, Kiều Nghệ vội vàng ngẩng đầu lên, đột nhiên đụng phải đôi mắt đen kịt kia.
Bốn mắt chạm nhau, một người một hổ đều sửng sốt.
Thẩm Chi Hủ hiếm khi mà sững sờ trong giây lát, vì không ngờ đôi mắt của hổ trắng lại trong trẻo và đẹp mắt đến vậy.
""Grao grao" —"-Người đẹp ốm yếu có sao không? Em có làm anh bị thương không?
Kiều Nghệ là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô lo lắng mà kêu lên "grao grao".
Tiếng kêu của cô làm Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, vành tai nóng bừng, đồng thời cũng hơi xấu hổ quay mặt đi không nhìn nữa.
Kiều Nghệ thấy vậy tưởng rằng mình đã làm đau anh, rồi cô lấy cái đầu to đẩy đẩy người, cố gắng nhìn ra sau lưng anh.
Lúc này, Thẩm Chi Hủ mới nhớ tới cái đuôi không phải của con người nối sau mông mình, sắc mặt anh tối sầm, rồi nằm ì xuống giường ngăn cản con hổ trắng lớn lật mình qua.
Kiều Nghệ cảm giác thấy lực cản, ngẩng đầu lên thì thấy được vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu đang khó coi hơn bao giờ hết, trên trán cũng nổi lên những đường gân xanh dữ tợn, khiến hành động của cô chần chờ lại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận