Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 618

Chương 618
“Sở nghiên cứu hẳn có rất nhiều động vật biến dị, đến lúc đó mượn danh nghĩa của Hà Nguyệt Liên để bọn họ đưa đến phòng thí nghiệm dành riêng cho cô ta là được.”
Kiều Nghệ nghe xong, ánh mắt đều sáng lên.
“Vẫn là Người đẹp ốm yếu có cách.”
Đối mặt với sự sùng bái của hổ trắng nhỏ, anh chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
Cố Hựu Kỳ bị ăn bơ im lặng, càng nhận ra Kiều Nghệ độc ác tàn nhẫn, nếu tiếp tục như vậy nữa, có lẽ cô cũng sẽ trở thành một “con nhím” nhỏ.
Đối với điều này, anh ta âm thầm thở dài trong lòng.
...
Cơm nước xong xuôi, Kiều Nghệ muốn rửa bát giúp Người đẹp ốm yếu, lại bị anh từ chối đuổi ra khỏi nhà bếp. Cho nên cô chỉ đành chạy đi tìm Trần Tống, nói chuyện của Hà Nguyệt Liên cho cậu ta.
Cố Hựu Kỳ đưa mắt nhìn cô rời đi, ôm ngực tựa vào trên tủ lạnh, liếc nhìn góc nghiêng hoàn hảo của người nào đó.
“Anh cứ cưng chiều em ấy như thế à? Để em ấy làm chuyện máu tanh này sao?”
Anh ta không phải không muốn trả thù Hà Nguyệt Liên, chẳng qua trong lòng lại không nỡ để người sạch sẽ thuần khiết như Kiều Nghệ làm loại chuyện này.
“Em ấy muốn thì để em ấy làm thôi.”
“Nhưng...” Cố Hựu Kỳ còn muốn nói gì đó, tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của đối phương, những điều muốn nói lại chẳng thốt ra được: “... Được thôi, anh trông coi một chút, chú ý có chừng có mực là được.”
Thẩm Chi Hủ nhếch nhếch môi, không nói gì.
Anh ta cũng không nói gì nữa, vừa lắc đầu âm thầm than thở, vừa ra khỏi nhà bếp. Cố Hựu Kỳ muốn đi nghe xem Kiều Nghệ nói chuyện của Hà Nguyệt Liên với Trần Tống thế nào, trên đường vừa vặn gặp phải Sở Thiên đi ra ngoài. Mắt anh ta sáng rực lên, bắt đầu phàn nàn về chuyện xảy ra trên bàn cơm với gã, cuối cùng còn phê bình một câu.
“Chậc chậc, sau này ai thích Kiều Nghệ có lẽ cũng sẽ bị Thẩm Chi Hủ ‘khử’ nửa cái mạng mất thôi.”
Nào ngờ lúc anh ta thốt ra những lời này, vẻ mặt của Sở Thiên có chút kỳ lạ.
Cố Hựu Kỳ liếc mắt chú ý đến, dùng cánh tay huých huých gã.
“Biểu cảm này của anh là gì hả?”
“... Anh không cảm thấy Thẩm Chi Hủ và Tiểu Nghệ chung sống với nhau có gì không ổn à?”
“Hả? Có sao?” Cố Hựu Kỳ cẩn thận suy nghĩ một phen, không cảm thấy có vấn đề gì, còn cằn nhằn: “Anh chưa từng thấy lúc Tiểu Nghệ còn là hổ con đâu. Hồi đó Thẩm Chi Hủ vô cùng cưng chiều em ấy, cả ngày ôm vào lòng, người khác muốn chạm cũng không cho chạm.”
Ngay khi đó tui mê ẻm mê tít mắt lâu như vậy, mà một cọng lông hổ cũng chẳng sờ được nữa kaif.
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, liên tục lắc đầu.
Sở Thiên nghe nói thế, vẻ mặt càng lúc càng kỳ quái.
Ở trong mắt gã, Thẩm Chi Hủ đã được liên hệ với cầm thú rồi.
Thậm chí gã còn cảm thấy tên Thẩm Chi Hủ này đã ngấp nghé Kiều Nghệ khi em ấy vẫn còn là hổ ấy chứ!
“Được rồi, không tám nhiều như vậy nữa, đi tìm Trần Tống trước đã.”
Sở Thiên thu hồi suy nghĩ rối loạn của mình, kéo căng mặt đi theo.
Lúc bọn họ đến phòng của Trần Tống, cả hai người đã bàn bạc xong xuôi rồi.
Sau khi gặp dì út Thư Nguyệt của mình, cậu ta cũng đã chữa trị gương mặt, lộ ra vẻ ngoài vốn có của bản thân.
Dáng vẻ của cậu ta không cực kỳ điển trai như Thẩm Chi Hủ, cũng không có khuôn mặt đẹp trai hư hỏng như Cố Hựu Kỳ, lại càng không giống người đàn ông tuấn tú cương nghị như Sở Thiên, mà là một người thanh tú đơn thuần giống như anh trai nhỏ dễ gần của nhà bên cạnh.
Chỉ là bởi vì thân thể bị cải tạo, đôi mắt của cậu ta khác với người bình thường, mang theo sự hoang dã của thú vật. Điều này kết hợp với mặt mày của cậu ta, ngược lại cũng hết sức thu hút người khác.
Đáng tiếc Kiều Nghệ thường xuyên ngắm gương mặt thần thánh của Người đẹp ốm yếu, cho nên ở trong mắt cô, giá trị nhan sắc của Trần Tống chẳng là gì. Trái lại, Trần Tống rất ít khi nói chuyện phiếm với chị gái nhỏ xinh đẹp, lúc nói chuyện với đối phương, lỗ tai của cậu ta len lén lộ ra một chút ửng đỏ, nụ cười cũng có mấy phần xấu hổ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận