Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 86

Chương 86
Nó phải nhanh khỏe lên, như vậy mới có thể rời khỏi đây để đi tìm nhóc con.
Không biết nhóc con của nó có ngoan hay không, có bị quái vật hai chân bắt nạt trong khoảng thời gian nó rời đi hay không.
Đôi mắt to tròn của hổ trắng lớn chớp chớp, sâu thẳm trong mắt tuôn trào nỗi nhớ nhung da diết.
***
Màn đêm nặng nề rơi xuống, thỉnh thoảng trên trời cao sẽ có ánh sao lấp lóe.
Trong hang động tối tăm có ánh lửa màu đỏ cam bùng lên, có một người đàn ông cao gầy ngồi gần ngọn lửa, trên cái cái bếp lò được tạo đơn giản là một cái nồi đang nấu nước nóng.
Cách người đàn ông không xa là một con hổ con màu trắng đang nằm bò. Trong lòng Kiều Nghệ đang ôm một cái que mài răng, bây giờ cô đang hăng hái nhiệt tình gặm cắn nó.
Kiều Nghệ vừa mài răng vừa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu đỏ cam kia, hình ảnh Người đẹp ốm yếu càn quét hàng hóa vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.
Mỗi khi nhớ tới Kiều Nghệ đều cảm thấy thật sướng, đôi mắt to tròn màu xanh nhạt càng sáng lấp lánh hơn, trông cực kỳ xinh đẹp.
Đó là không gian dị năng đấy, đúng là dị năng này có ích thật, hèn chi mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết đều được trang bị không gian dị năng.
Không bao lâu sau, Kiều Nghệ bỗng ngửi thấy mùi sữa mà rất lâu rồi cô chưa bao giờ ngửi thấy nữa, động tác nghiến răng lập tức dừng lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cái chén trên tay Người đẹp ốm yếu.
Hình như đó là bột sữa dê mà hôm nay Người đẹp ốm yếu vơ vét trong cửa hàng thú cưng.
Cái mũi nhỏ màu hồng nhạt của Kiều Nghệ giật giật, cơn thèm ăn như kiến bò cồn cào trong lòng cô.
Mè đét ơi, thơm quá đi mất…
Thật muốn ăn… (¯﹃¯)
Thẩm Chi Hủ cầm chén quay đầu nhìn lại đã thấy đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm anh, à không đúng, là đang nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay anh, đây là cô đang thèm sao?
Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ như vậy, bất chợt nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô, anh từ tốn nói: “Nước miếng của em sắp chảy ra rồi kìa, nhanh lau đi.”
Kiều Nghệ theo bản năng giơ móng vuốt lên xoa xoa miệng cô, bỗng nhiên ngẩn ra khi không thấy nước miếng mà Người đẹp ốm yếu nói đâu, sau đó cô nhìn thấy ý cười trong mắt anh, lúc này sao cô có thể không hiểu được chứ.
Người đẹp ốm yếu đang trêu đùa cô!
Kiều Nghệ vừa xấu hổ vừa buồn bực trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, rồi hung hăng kêu gào.
“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu à, anh xấu xa quá rồi!
“Ngao ngao…” Sao anh có thể trêu đùa hổ như vậy chứ!
“Ngao ngao…” Uổng công hôm nay tôi cảm thấy anh thật tốt với hổ!
Thẩm Chi Hủ cười mỉm nhìn hổ trắng nhỏ, anh không cần tìm tòi suy nghĩ vẫn biết hổ trắng nhỏ đang mắng mình, đến khi thấy cô có vẻ hơi mệt mỏi, lúc này mới đưa chén sữa đến trước mặt cô.
“Em đói bụng chưa, có muốn uống chút sữa không?”
Kiều Nghệ lập tức yên lặng lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm chén sữa dê trước mặt. Nhưng cô vẫn còn nhớ lúc nãy Người đẹp ốm yếu trêu chọc mình, chòm râu trên mặt hổ giật giật, cố gắng chịu đựng cơn thèm trong lòng mà không đi qua uống.
Hừ hừ, hổ tôi không có chảy nước miếng đâu, Người đẹp ốm yếu đúng là móng heo lớn!
Thẩm Chi Hủ thấy thế là biết hổ trắng nhỏ vẫn còn giận anh, anh giơ tay định lên xoa xoa đầu cô nhưng lại bị cô nhanh nhẹn né tránh, đôi mắt to tròn còn đắc ý liếc nhìn anh.
Trêu đùa chị đây mà còn muốn sờ chị à, Người đẹp ốm yếu suy nghĩ đẹp quá hen!
Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười, anh cố ý dịu giọng: “Tôi biết sai rồi, sau này không trêu chọc em nữa, hổ trắng nhỏ tha thứ cho tôi nhé?”
Đôi tai nhỏ trên đầu Kiều Nghệ không nhịn được mà giật giật.
Thật là tổn thọ mà, giọng nói của Người đẹp ốm yếu dễ nghe quá, cô muốn giận cũng giận không nổi.
Thôi thôi, trông Người đẹp ốm yếu có thành ý như vậy, cô đành tha thứ cho anh vậy.
(Thẩm Chi Hủ: Vợ dỗi thôi mà cũng đáng yêu quá trời, làm sao bây giờ?◔◡◔)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận