Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 556

Chương 556
Bởi vì Sở Thiên không nói gì nữa mà Thẩm Chi Hủ càng không phải người thích trò chuyện nên phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, bầy không khí hơi tế nhị.
Kiều Nghệ uống xong sữa bò lại rửa sạch bát sữa hổ mẹ đã dùng, cô nói với Người đẹp ốm yếu và Sở Thiên một tiếng rồi kéo theo hổ mẹ và cây non mini trở về phòng ngủ tiếp.
Sở Thiên đưa mắt nhìn cô rời đi rồi mới nói với Thẩm Chi Hủ: “Anh có biết hôm nay Tiểu Nghệ lại đi ra ngoài cùng hổ trắng lớn không?”
“Có, tôi đã đồng ý rồi.”
Bốn chữ ‘Tôi đã đồng ý’ chặn lại toàn bộ những lời Sở Thiên muốn nói. Một lúc lâu sau gã mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Anh không sợ Tiểu Nghệ gặp nguy hiểm hay sao?”
Thẩm Chi Hủ dừng công việc trong tay lại, yên lặng nhìn Sở Thiên, trong đôi mắt đen tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Không ai quan tâm Ngao Ngao nhiều hơn tôi, tôi đồng ý để em ấy ra ngoài cũng vì tôi biết em ấy có thể bảo vệ tốt cho bản thân. Đại Bạch và Tiểu Thụ cũng có thể bảo vệ tốt cho em ấy.”
Sở Thiên im lặng. Tuy rằng gã không rõ vì sao Thẩm Chi Hủ lại tin tưởng động vật thực vật biến dị đến như vậy, nhưng nghĩ đến sự thân thiết hằng ngày của bọn họ, gã cũng không thể nói thêm gì nữa.
"Được rồi." Sở Thiên dừng lại một chút: “Dị năng của Tiểu Nghệ là gì vậy?”
“Dị năng phòng ngự rất mạnh.” Thẩm Chi Hủ cũng không biết tên cụ thể của dị năng đó là gì: “Theo như Ngao Ngao gọi thì đó là dị năng ngăn cách.”
Dị năng ngăn cách?
Đó là dị năng gì thế?
Sở Thiên nhíu mày, thấy Thẩm Chi Hủ lại bắt đầu bận rộn nên gã không dám hỏi lại nữa, chỉ đổi chủ đề: “Ngày mai Tiểu Nghệ còn muốn đi ra ngoài cùng hổ trắng lớn nữa không?”
“Không đi, Đại Bạch sẽ đi một mình.”
Sở Thiên yên tâm.
Nào ngờ Thẩm Chi Hủ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thả lỏng của gã ở đối diện: “Anh đừng nghĩ Ngao Ngao yếu ớt quá, em ấy không phải đóa hoa trong nhà kính.”
Mặc dù bình thường cô hơi mỏng manh nhưng khi đối đầu với zombie lại rất nghiêm túc.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến dáng vẻ hung hãn đáng yêu của cô, anh hơi cong khóe môi.
“Tôi biết rồi.”
Sở Thiên có chút uể oải, xem ra gã vẫn chưa hiểu rõ lắm về Kiều Nghệ.
Thẩm Chi Hủ không nói gì. Thấy Sở Thiên không có ý rời đi, anh hơi suy nghĩ rồi chủ động hỏi: “Cố Hựu Kỳ đã xuất phát chưa?”
"Đã xuất phát." Sở Thiên nói xong lại bổ sung: “Nơi này cách căn cứ Đông Nam không xa, chỉ mất hơn một tiếng lái xe.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Sở Thiên không ở lại quá lâu, sau khi rời đi, anh ta dẫn theo bốn năm dị năng giả đi quanh khu vực lân cận.
Thẩm Chi Hủ thì đã làm xong hai mươi mũi tên xương, lúc này anh mới đứng dậy vận động gân cốt.
Sau khi rửa sạch tay xong, anh đi vào phòng ngủ nhìn con hổ trắng nhỏ.
Thấy Kiều Nghệ đang ôm đuôi Đại Bạch ngủ ngon lành, anh không đành lòng quấy rầy cô. Thẩm Chi Hủ tự mình mang mũi tên xương ra ngoài kiểm tra độ sắc bén của nó.

Kiều Nghệ tỉnh lại khi ngửi thấy mùi cơm chín, cô rửa mặt qua một chút rồi xỏ dép chạy ra khỏi phòng.
“Thơm quá đi.” Kiều Nghệ hít hít mũi: “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy Người đẹp ốm yếu?”
“Thịt heo rừng xào và khoai tây sợi chua cay.”
“Wow, nghe thôi đã thấy ngon rồi.” Kiều Nghệ vốn định vào phòng bếp hóng hớt nhưng lại bị mấy mũi tên xương trắng bóng đặt trên bàn trà hấp dẫn sự chú ý.
“U là trời, sao anh làm nhiều mũi tên xương thế Người đẹp ốm yếu?”
“Nhiều ư? Tôi cảm thấy vẫn hơi ít.”
Đây là những thứ có thể tiêu hao nên tối nay anh muốn làm thêm ít nữa.
“Tôi đã thử dùng mũi tên xương trong lúc em đang ngủ, không cần sử dụng thêm dị năng mà mũi tên xương vẫn có thể xuyên qua hộp sọ của zombie cấp 3, bốn.”
Kiều Nghệ nghe vậy trợn tròn mắt: “Đây là xương của động vật biến dị cấp mấy?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận