Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 863: Vượt thời gian đến bên anh (13)

Chương 863: Vượt thời gian đến bên anh (13)
Cô bước nhanh đến tủ quần áo trước mặt và mở ra, nhìn thấy bên trong chứa rất nhiều bộ quần áo chưa gỡ mác, cô đưa tay lấy ra một bộ, định chờ lát nữa sẽ dùng tinh hạch để bù cho bộ quần áo này.
Kiều Nghệ tính toán rất tốt, sau khi mặc bộ quần áo hơi rộng lên, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Cô thu tấm chắn lại rồi đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu.
Chỉ chốc lát sau thì tiếng mở cửa vang lên, Trần Tống chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, mang theo hơi nước ấm áp bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra thì cậu ta lập tức đối diện với đôi mắt màu lam nhạt xinh đẹp, đại não nhất thời đứng máy, sau khi kịp phản ứng, cậu ta vội vàng ôm lấy ngực của mình.
"Chị, chị, chị gái nhỏ, sao chị lại ở đây?" Trần Tống nhận ra người đến là chị gái nhỏ đã cứu mình trước đây.
Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, thật đúng là không ngờ Trần Tống lại có hành đụng ngại ngùng như thế, cô quay qua một bên không nhìn tới cậu ta rồi trả lời với giọng lãnh đạm: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
Trần Tống cuống quít cầm áo ngủ từ trong phòng tắm ra, mặc loạn xạ che đi nửa người trên. Cậu ta ngước mắt nhìn sang khi nghe thấy lời nói của Kiều Nghệ, lúc này mới phát hiện còn có một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên ghế sô pha.
Làn da trên mặt người đàn ông bị nứt nẻ, máu chảy ra đỏ thẫm, dù như thế vẫn có thể nhìn ra trước khi bị thương người đàn ông này là một anh chàng đẹp trai.
Trần Tống không khỏi suy đoán quan hệ giữa hai người họ, thoáng nhìn đôi mắt màu lam nhạt của Kiều Nghệ chứa đầy đầy sự lo lắng dành cho người đàn ông, giờ phút này, chàng thiếu niên tan nát cõi lòng đến tơi bời.
"Anh ấy bị sao vậy?"
Kiều Nghệ mím môi không nói.
Trên đường tới đây, cô đã cẩn thận suy nghĩ, trước đây cô đã từng gặp tình trạng này xảy ra với một người, là Thạch Ngọc Cầm đã thức tỉnh dị năng không gian của căn cứ Thần Quyến.
Tình trạng này xảy ra với cô ta sau khi Người đẹp ốm yếu nói rằng cô ta cần học cách kiểm soát lực không gian.她是在病美人说要学会掌控空间之力后, 出现的这种状况.
Đây cũng có nghĩa là Người đẹp ốm yếu bị như hiện tại, cũng là đang nếm thử kiểm soát lực không gian!
Trần Tống thấy cô không nói lời nào, tưởng là cô không tiện trả lời nên cũng không hỏi lại. Cậu ta đi tới cạnh ghế sô pha và khởi động dị năng trị liệu cho anh.
Trong dị năng màu trắng ngà, những vết thương nứt nẻ trên cơ thể người đàn ông khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Cảnh tượng thần kỳ này, Kiều Nghệ thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn là không nhịn được mà cảm thán.
"Được rồi."
Hai mươi phút sau, Trần Tống thu hồi dị năng.
"Cám ơn cậu, lát nữa tôi sẽ cho cậu tinh hạch." Dứt lời, Kiều Nghệ ngồi ở trên ghế sô pha, dùng tay lau đi máu trên mặt cho Thẩm Chi Hủ vẫn còn đang hôn mê.
"Chị gái nhỏ, chị nói không đúng rồ. Chị đã cứu tôi một mạng, tôi giúp chị là chuyện nên làm, đâu cần phải cho tôi tinh hạch, đúng không?"
"Cảm ơn cậu." Kiều Nghệ thấp giọng nói.
Trần Tống hài lòng khi thấy cô không nhắc đến tinh hạch nữa, nghĩ tới gì đó, cậu ta nói đầy phấn khởi: "Chị gái nhỏ, có phải người của viện nghiên cứu đều do chị giết không? Chất quá!"
Kiều Nghệ không rảnh để ý tới Trần Tống đang phấn khích, trong đầu và trong mắt chỉ có người đàn ông đang hôn mê trên ghế sô pha.
Trần Tống không nhận được câu trả lời cũng ý thức được điều này, đôi mắt di chuyển, cậu ta nói: "Chị gái nhỏ, anh trai này tạm thời chưa thể tỉnh lại được đâu, hay là hai người tạm thời ở lại đây đi?"
Thấy cô có vẻ lung lay, Trần Tống thông minh bổ sung thêm một câu: "Dì út của tôi không về đâu, cho nên trong biệt thự chỉ có một mình tôi thôi."
Kiều Nghệ nghe xong cảm thấy ở lại cũng không tệ, ai biết Người đẹp ốm yếu có nếm thử kiểm soát lực không gian nữa hay không?
Nghĩ như vậy, cô gật đầu với Trần Tống: "Làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, không phiền đâu." Trần Tống cười híp mắt xua tay, đồng thời so sánh ở trong lòng, thành công giữ chị gái nhỏ ở lại rồi, đến lúc đó muốn nghe ngóng về chuyện của viện nghiên cứu còn xa vời nữa sao?
Nghĩ đến viện nghiên cứu táng tận lương tâm đó, tia sáng lạnh lùng lóe lên rồi biến mất trong mắt Trần Tống.
“Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Nghệ nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn tú vẫn còn đang ngủ mê man, sau đó đứng dậy mở cửa phòng. Cô nhìn thấy mặt mày tươi cười của Trần Tống, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cậu ta nhiệt tình thái quá.
“Có chuyện gì sao?”
Trần Tống nặng nề gật gật đầu: “Chị ơi, bây giờ chị có thời gian không?”
“Hả?”
“Có người muốn hỏi thăm tình hình của sở nghiên cứu từ chỗ chị.” Lúc nói ra lời này, trong mắt Trần Tống ẩn chứa mong đợi, dường như cậu ta lại sợ bị từ chối nên bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ trông chừng anh trai này giúp chị! Nếu anh ta tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho chị đầu tiên!”
Kiều Nghệ do dự một hồi: “Bọn họ ở đâu?”
“Không xa, ngay dưới lầu đó!”
Sau khi Trần Tống chữa khỏi vết thương trên người Thẩm Chi Hủ, cậu ta có lòng mở một phòng dành cho khách ở tầng hai, xuống lầu cũng sẽ mất chưa đầy một phút.
Cô suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền cậu trông nom giúp tôi.”
“Không phiền, không phiền đâu!”
Kiều Nghệ rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trần Tống và người đàn ông điển trai đang ngủ mê man.
Trần Tống đặc biệt quan sát người đàn ông đã được rửa sạch vết máu trên mặt, khung xương và vẻ ngoài kia đều là hạng nhất, chẳng trách có thể khiến chị gái xinh đẹp quan tâm như vậy.
Cậu ta không nhịn được có chút hâm mộ người đàn ông đang ngủ mê man này.
...
Trước khi xuống lầu, Kiều Nghệ tưởng rằng là dì út Thư Nguyệt của Trần Tống muốn hỏi mình về chuyện của sở nghiên cứu, không ngờ xuống dưới rồi, cô mới biết bản thân đã đoán sai.
Có hai khuôn mặt mà cô quen thuộc đang ngồi ở phòng khách lầu một, và cả...
Kiều Nghệ nhìn hổ trắng lớn đang ngồi ngay ngắn trên thảm lông dê với ánh mắt nóng bỏng. Toàn thân nó có lông trắng như tuyết, bên trên còn phủ đầy sọc ngang màu đen, nhìn từ xa lại xinh đẹp thông minh đến thế!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận