Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 827: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (4)

Chương 827: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (4)
Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ nghe cô ấy nói như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Chúng tôi chuẩn bị đi siêu âm B, cô có thể đi cùng với chúng tôi không?” Thẩm Chi Hủ nói.
“Được chứ.” Tạ Vân Nhã vui vẻ đồng ý, đi theo hai người lên tầng, chỉ là cô lại phát hiện ra một hiện tượng thú vị, đó chính là Thẩm Chi Hủ rất cẩn thận ôm lấy eo Kiều Nghệ…
Thật sự… Xảy ra vấn đề gì à?
Khi tới phòng khám, Thẩm Chi Hủ nói với nữ y tá phụ trách dùng máy móc một tiếng, tiếp đó bảo Tạ Vẫn Nhã đi theo bọn họ vào phòng, về phần Tiểu Hắc… thì bị Thẩm Chi Hủ tàn nhẫn nhốt ở bên ngoài cửa.
Tiểu Hắc: “Anh anh anh.”
Từ đó, tâm trạng của Tạ Vân Nhã cũng trở nên căng thẳng hơn, Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được mà bật cười.
“Chị đừng lo lắng, tôi không có vấn đề gì đâu. Chỉ là… Hình như mang thai thôi.”
Tạ Vân Nhã ừm một tiếng, sau đó giống như ý thức được Kiều Nghệ nói gì, hai mắt mở to, miệng há rộng đủ để nhét được một quả trứng gà.
“Cái, cái gì cơ?”
Mang thai á?
Sao có thể như thế được?
Theo bản năng, cô ấy cũng sờ sờ bụng của mình.
Trước tận thế, Tiểu Hắc không triệt sản, cô ấy ở chung một chỗ với Tiểu Hắc nên chuyện đó là không tránh khỏi, nếu Kiều Nghệ thật sự mang thai vậy thì cô ấy cũng có thể…
Kiều Nghệ chú ý tới hành động của cô ấy, cũng đoán được điều gì đó, thử thăm dò: “Chả lẽ, chị cũng…?”
“Không, không có!” Tạ Vân Nhã vội vàng xua tay: ”Chắc chắn không?”
“Hôm nay, sau khi bác sĩ Đông y chẩn mạch cho tôi, ừm… Chị cũng biết hoàn cảnh của tôi mà, tôi cũng không tin cho nên muốn làm siêu âm B, một lát nữa phải phiền chị rồi.” Kiều Nghệ nhẹ giọng nói.
“Không phiền, không phiền đâu.” Tạ Vân Nhã xua xua tay: “Bây giờ cô phải nằm lên đó à?”
Thẩm Chi Hủ đáp lời, nhẹ nhàng đỡ Kiều Nghệ nằm xuống giường bệnh.
Vào lúc này, Tạ Vân Nhã cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại căng thẳng như vậy.
Hóa ra là…
Cô ấy không thể kiềm chế được sự hâm mộ trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiểu Hắc rất ồn ào và dính người, cô ấy nhanh chóng quên đi cảm giác đó.
“Cô vén quần áo lên đi.” Tạ Vân Nhã lấy lại tinh thần, dặn dò một tiếng tay bắt đầu điều chỉnh thiết bị siêu âm B.
Cũng may trước đó cô ấy đã từng dùng qua món đồ này, nếu không hôm nay cô ấy cũng không biết làm sao.
Kiều Nghệ vén áo lên để lộ chiếc bụng bằng phẳng trắng nõn của mình, sau đó kéo quần về phía sau để lộ toàn bộ phần bụng.
“Tôi bắt đầu nhé.” Tạ Vân Nhã vừa nói vừa đeo găng tay vào, xoa một ý gel siêu âm lên bụng Kiều Nghệ.
Gel siêu âm này lạnh như băng, rất trơn, vừa mới bôi lên Kiều Nghệ đã co rúm người lại.
Vào giờ phút này Thẩm Chi Hủ cũng rất căng thẳng, thấy cô co rúm người lại thì vội vàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Kiều Nghệ.
“Em đừng sợ, có anh ở đây.”
Kiều Nghệ không để tâm đến những lời nói của anh, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn màn hình cách đó không xa, nhìn Tạ Vân Nhã đặt đầu dò siêu âm B lên trên gel siêu âm ở bụng rồi bắt đầu di chuyển, cô hồi hộp đến mức môi trắng bệch.
“Cô đừng lo lắng quá.” Tạ Vân Nhã vừa di chuyển đầu dò siêu âm B, vừa nhìn màn hình, sau khi cô ấy hiểu những gì thể hiện ở trên màn hình đen trắng thì con ngươi hơi co rút lại.
Kiều Nghệ mang thai thật.
“Thế nào rồi?” Kiều Nghệ không hiểu thứ ở trên màn hình đen thui, vội vàng hỏi.
“Ừm… Cô đang mang thai.”
Giọng nói của Tạ Vân Nhã có hơi ngắt quãng
Cả Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đều sửng sốt, người trước nắm chặt lấy tay người sau.
Thẩm Chi Hủ cảm nhận được sự ưu tư của cô, nên tạm thời đè nén cảm xúc của mình lại, nửa ngồi xổm xuống tựa đầu vào bả vai cô.
“Ngao Ngao đừng sợ, có anh ở đây, anh ở đây.” Thấy cô thả lỏng hơn chút, Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Nhã vẫn đang nhìn chằm chằm màn ảnh: “Mấy tháng rồi?”
“Ừm, nhìn kích thước thai nhi, chắc được một tháng rồi.” Tạ Vân Nhã dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Đúng rồi, là thai đôi.”
Kiều Nghệ: “!”
Thẩm Chi Hủ: “!”
Hai người yên lặng một lúc lâu cuối cùng vẫn là Kiều Nghệ khó khăn mở miệng nói: “Vấn đề là tôi mang thai người hay hổ con?”
Tạ Vân Nhã bị hỏi như vậy thì sửng sốt một lát.
“Tôi cũng… Không biết.”
Thông cảm nhé, tôi cũng chỉ là một bác sĩ thú y gà mờ mà thôi huhu.
“Đối với con người, chúng ta đều biết thai kỳ là 37 - 41 tuần, nhưng nếu là hổ…” Tạ Vân Nhã nhíu mày, chầm chậm bổ sung: “Thai kỳ chỉ có hơn ba tháng, hơn nữa trong lúc mang thai không thể hiện rõ ràng, chỉ đến khi gần sinh mới thể hiện ra.”
Đôi môi trắng bệch của Kiều Nghệ khẽ động đậy, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Tạ Vân Nhã có hơi kinh ngạc, lại thấy Thẩm Chi Hủ dường như đang muốn nói gì với Kiều Nghệ nên thức thời rời khỏi phòng khám bệnh, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Thẩm Chi Hủ lấy khăn lông sạch sẽ ra lau khô gel siêu âm ở trên bụng Kiều nghệ, chỉnh lại quần áo rồi nâng người cô dậy để cô dựa vào ngực mình.
“Ngao Ngao sao vậy? Em sợ à?”
Nếu em sợ, hai đứa nhóc này chúng ta không cần cũng được.
Trong đôi mắt đen của Thẩm Chi Hủ lóe lên tia tàn nhẫn.
“Không phải em sợ.” Kiều Nghệ xoa xoa bụng mình qua lớp quần áo: “Ừm, nói thế nào nhìn, có lẽ là em chưa từng nghĩ tới việc mang thai, hôm nay tự nhiên phát hiện ra mình có con thấy có hơi hoang mang thôi.”
Còn không phải một, mà là hai đứa…
Thẩm Chi Hủ ôm chặt cô, anh đang định nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói đầy bối rối của người trong ngực: “Hơn nữa, đến lúc sinh đứa bé này là người hay hổ, nếu như đều không phải mà là quái vật thì làm sao?”
Có lẽ là tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ nào đó, cơ thể của Kiều Nghệ khẽ run rẩy.
Thẩm Chi Hủ đau lòng,không nhịn được khẽ hôn lên trán cô: “Đừng sợ đừng sợ, nếu Ngao Ngao sợ chúng ta không cần nữa có được không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận