Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 665

Chương 665
Rất lâu sau Kiều Nghệ mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nghe thấy mình lắp ba lắp bắp nói: “Là, là thích của thích ý kia hả?”
Thẩm Chi Hủ lộ ra ý cười, trong phút chốc hoa xuân nở rộ.
Anh không nói gì, mà dùng hành động để trả lời Kiều Nghệ.
Anh hơi cúi người xuống, vốn dĩ định hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt thì lại chuyển góc độ, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng.
Bùm…
Trong đầu Kiều Nghệ như có tiếng sấm nổ vang, đầu óc trống rỗng, cô đã làm một hành động khiến Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười….
Cô đẩy anh ra, chạy trốn về phòng giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Thẩm Chi Hủ cũng không cảm thấy buồn bã nhìn theo bóng lưng đang bỏ chạy thật nhanh của cô, bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trong trẻo của anh vang vọng khắp hành lang.
Thính lực của Kiều Nghệ rất tốt đương nhiên cũng nghe thấy, cô dựa lưng vào cánh cửa, hai tay che gò má nóng bỏng, trong ngực giống như có một con thỏ nhỏ hoạt bát hiếu động, làm cô hoảng loạn.
Trời, trời ơi!
Cô, cô, cô lại hôn môi với Người đẹp ốm yếu!
Mặc dù chỉ là hôn lên khóe môi, nhưng đó vẫn là nụ hôn đầu tiên trong hai kiếp của cô!
Kiều Nghệ vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa ngọt ngào, đang định sờ lên khóe miệng của mình, thì ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy được hai đôi mắt tò mò tràn đầy nghi ngờ, thì nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên cứng đờ.
“Ma, mama, Tiểu Thụ, hai người đang nhìn gì vậy?”
“Hổ trắng, sao, vậy?” Cây non mini đứng ở bên cạnh hổ mẹ, có lẽ là vẫn chưa học đước cách đi bằng hai chân, đôi tay trắng trẻo mập mạp đang nắm chặt lấy đùi hổ mẹ.
Lúc đầu hổ mẹ không vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cây non mini thì đành để cho nó ôm, đôi mắt màu lam nhạt thỉnh thoảng lại hiện lên sự ghét bỏ.
“Tao, tao không sao cả!”
“Khổng, sao?” Cây non mini nghiêng đầu, giống như không tin lời cô nói: “Mặt, cô, đỏ, quá.”
“Khụ khụ khụ… Không phải là do trời quá nóng!” Kiều Nghệ lúng túng nở nụ cười, cố ý lấy tay quạt quạt, chột dạ liếc mắt nhìn hổ mẹ, sợ hổ mẹ phát hiện ra cô và Người đẹp ốm yếu hôn môi.
Cô nghĩ tới mối liên hệ giữa mình và Người đẹp ốm yếu thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Trời quá nóng sao?
Cây non mini bối rối, bây giờ không phải mùa Đông à? Sao lại nóng được nhỉ?
Nó cảm thấy kỳ lạ, chỉ là nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, nên không tiếp tục hỏi nữa: “Quần, áo, đâu?”
Kiều Nghệ: ”…”
Chết tiệt, cô quên mất rồi!
Hổ mẹ trước đó vẫn còn đang xử lý cây con mini đang lăn lộn khóc lóc ôm lấy đùi của mình, không hề chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài, nhưng mà nó có thể cảm nhận được vào thời điểm này nhóc con có một loại cảm giác kì lạ không thể giải thích được, tò mò nhìn cô mấy lần.
“Chuyện đó, tao quên rồi, tao sẽ đi tìm Người đẹp ốm yếu ngay bây giờ.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
BIết có thể là Người đẹp ốm yếu gõ cửa, cô kìm nén sự xấu hổ từ từ mở cửa, đối diện với gương mặt đẹp trai của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao, em quên em vẫn còn chưa lấy quần áo này!”
“Hừ…”
Còn không phải bởi vì “Chuyện tốt” mà anh làm sao?
Thẩm Chi Hủ biết cô da mặt mặt nên cũng không nói gì thêm, lướt qua cô nhìn hình dáng con người của cây non mini và hổ trắng lớn ở phía sau, không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước sự thần kỳ của Chúa sáng thế.
“Anh có thể vào không?”
Kiều Nghệ gật đầu, để Người đẹp ốm yếu tiếng vào bên trong.
Cô nghĩ tới hổ mẹ vội vàng đi vào xem, thấy nó có mặc áo khoác không nhìn ra được là không mặc quần áo lót thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đẹp ốm yếu, anh mau tìm quần áo phù hợp cho hai người họ đi.” Cô thúc giục, không nói gì về chuyện mới xảy ra, chỉ có đôi tai đỏ ửng bộc lộ sự mất bình tĩnh bên trong nội tâm của cô.
Ánh mắt của Thẩm Chi Hủ dừng lại mấy giây ở trên lỗ tai của cô, ừm một tiếng, vung tay lên, một đống quần áo xuất hiện ở trên giường.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận