Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 412

Chương 412
Thôi xong, sao cô lại gọi ra miệng cái tên đó đó chứ!
Đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ lúng túng rụt rè bỏ tay xuống, dáng vẻ như thể “tôi không biết anh đang nói cái gì”.
“Chuyện gì vậy? Tôi không biết anh đang nói gì cả?”
Không biết?
Cô nhóc này lại bắt đầu giả ngu à?
Được.
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười: “Vậy Ngao Ngao gọi tôi một tiếng anh trai thử đi.”
“Không nhé.”
“Em không muốn uống nước mật ong hửm?” Thẩm Chi Hủ uy hiếp.
Kiều Nghệ lập tức trợn to hai mắt, không ngờ rằng Người đẹp ốm yếu lại nói ra lời này.
“Gọi anh trai đi.”
Kiều Nghệ: “…”
Cô mới không gọi đâu.
Thẩm Chi Hủ cũng không sốt ruột bắt ép, anh đưa nước mật ong cho hổ trắng lớn uống, còn dư lại một ly thì tự mình thong thả mà uống, cuối cùng dùng khóe mắt liếc nhìn biểu cảm trên mặt của hổ trắng nhỏ
Kiều Nghệ bối rối cắn cắn môi dưới.
Hổ mẹ ngẩng đầu nhìn nhóc con, rồi lại nhìn thú hai chân trước mắt, cuối cùng dùng móng vuốt cẩn thận đẩy nước mật ong đến bên người nhóc con nhà mình.
Thẩm Chi Hủ ngẩn ra rồi mỉm cười, anh quên mất ở đây còn có một ‘bà mẹ hiền’ rất yêu thương con mình.
Kiều Nghệ thấy vậy thì đắc ý liếc nhìn Người đẹp ốm yếu rồi “hừ” một tiếng, cô cầm lấy nước mật ong lên rồi uống một ngụm, sau đó đặt lại trước mặt hổ mẹ.
“Người đẹp ốm yếu thật xấu xa!”
Lại gọi “ Người đẹp ốm yếu”.
Thẩm Chi Hủ nhất thời không nói nên lời.
“Ai dạy em gọi tôi như vậy?”
“Do chính tôi tự nghĩ!” Lúc này Kiều Nghệ cũng không sợ Người đẹp ốm yếu biết nữa, cô giải thích cặn kẽ nguồn gốc của cái tên này: “Lúc khi tôi nhặt anh về, anh bị bệnh nên tôi đã phải hao phí rất nhiều sức lực chăm anh, huống hồ anh ốm yếu bệnh tật ngủ một giấc là ngủ tận mấy ngày không dậy nổi, không phải Người đẹp ốm yếu thì là cái gì?”
Lời nói này khiến Thẩm Chi Hủ ngẩn ra không nói được gì, một lúc lâu anh mới tìm được lý do để phản bác: “Người đẹp là chỉ phụ nữ, còn tôi là đàn ông.”
Hứ, lại muốn lừa gạt hổ nữa, nhưng tôi không phải là một con hổ thất học không biết gì đâu nhá.
Kiều Nghệ lập tức tặng cho Người đẹp ốm yếu một ánh mắt khinh thường.
Thẩm Chi Hủ nhận ra từ sau khi hổ trắng nhỏ biến thành người thì ngày càng nghịch ngợm hơn, chẳng lẽ những tiếng kêu “ngao ngao” thường ngày của cô đều có ý nghĩa như vậy sao?
“Ngao Ngao ngoan, đổi xưng hô đi, gọi tôi là anh trai.”
“Người đẹp ốm yếu.”
“Anh trai.”
“…”
Trận chiến này kết thúc với sự thất bại thuộc về Thẩm Chi Hủ, được rồi, Người đẹp ốm yếu cũng được chỉ cần ẻm vui là được.
Kiều Nghệ cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Thẩm Chi Hủ, đuôi lông mày và khóe mắt cô đều hiện lên vẻ đắc ý kiêu ngạo.
“Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu mau đưa cho tôi cái gương đi.”
Thẩm Chi Hủ không quen được cái tên “Người đẹp ốm yếu” này nhưng vẫn yên lặng lấy ra cái gương từ trong không gian ra rồi chiếu về phía hổ mẹ, khiến cho nó nhìn thấy những bím tóc nhỏ trên người.
“Mama mau xem đi, có phải đáng yêu lắm không!”
Hổ mẹ chăm chú nhìn hình ảnh bản thân trong gương một lúc lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn hổ con với sự bất đắc dĩ.
Đây là bím tóc nhỏ ư…?”
Thật sự làm mất đi sự uy nghiêm của hổ mà!
Nhưng nhìn thấy nhóc con vui vẻ như vậy, hổ mẹ chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lúc này, cây non mini ngụy trang thành cây bình thường cũng lộc cộc chạy tới, nó giống như đang nghiên cứu mấy cái bím tóc nhỏ trên đầu hổ mẹ, muốn chạm vào thử nhưng không dám chạm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận