Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 295

Chương 295
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, tốc độ của anh cũng nhanh quá đúng không?
Thẩm Chi Hủ hài lòng đi ra khỏi bệnh viện thú cưng, tâm trạng vui vẻ vỗ vỗ đầu của hổ trắng nhỏ, sau đó lại tiến vào một cửa hàng khác.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ và hổ mẹ đi theo sau lưng Người đẹp ốm yếu, nhìn anh vơ vét hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, điên cuồng giống như châu chấu quá cảnh khiến mẹ con Kiều Nghệ cũng chết lặng.
Đợi đến nhá nhem tối trở về khu vực an toàn, mẹ con Kiều Nghệ vẫn còn choáng váng.
"Buổi tối Ngao Ngao muốn ăn gì?" Thẩm Chi Hủ cười hỏi khi vào trong sân.
"Grừ grừ." Gì cũng được.
Hôm nay họ gặp động vật biến dị ở bên ngoài, bị hổ mẹ giải quyết một cách dễ dàng, thịt của nó đương nhiên cũng thành bữa tiệc thịnh soạn của hổ mẹ rồi. Cho nên lúc này hổ mẹ vẫn còn no bụng, bữa tối có cũng được mà không có cũng không sao, Kiều Nghệ thì không hề kén ăn, cái gì cũng có thể ăn được.
Thẩm Chi Hủ trầm ngâm mấy giây, anh nảy ra một ý tưởng.
Họ vào nhà, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều rơi lên người họ.
Kiều Nghệ nhìn sang, chỉ thấy phòng khách có thêm mấy người mà cô không quen biết, chắc là người đóng quân ở khu vực an toàn này, cô không thèm để ý, ngoe nguẩy đuôi đi theo hổ mẹ vào phòng bếp.
Cơ bắp căng cứng của Lý Tông Húc cũng dần thả lỏng ra, vốn dĩ lúc trước nghe em gái nói đám người Trình Dao còn nuôi hai con hổ trắng biến dị thì tâm trạng cũng không mấy dao động. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy anh ta mới cảm nhận được rõ ràng chỗ đáng sợ của hổ trắng biến dị, chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt đã có thể khơi dậy cảm giác khủng hoảng của bản thân.
Anh ta thở ra một hơi, ánh mắt di chuyển lên trên người của Trình Dao: "Đội trưởng Trình, các cô tính thế nào?"
Hôm nay anh ta tới là bởi vì em gái năn nỉ mình nhờ cậy đám người Trình Dao để rời đi thành phố Hồng Diễn, anh ta thực sự không đành lòng để em gái và Trương Tuệ Ninh ở thành phố Hồng Diễn chờ chết, nên hạ quyết tâm tìm kiếm sự giúp đỡ của đám Trình Dao.
"Chúng tôi có thể hộ tống các anh đến căn cứ Hoài Long, nhưng các anh có bao nhiêu người vậy?" Trình Dao suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
"Khu vực an toàn của chúng tôi tổng cộng có ba mươi bảy người, trong đó dị năng giả chiếm mười hai người, còn lại hai mươi lăm người, trong đó có tám trẻ em, bảy người già và mười người trung niên."
Trình Dao nghe nói xong thì trong lòng đã có dự tính trước: "Đoạn đường này chúng tôi có thể hộ tống các anh an toàn, nhưng các anh phải tự chịu trách nhiệm về đống vật tư này, vậy anh định trả phí hộ tống như thế nào?"
Lý Tông Húc có hơi bối rối, anh ta đã bí mật hỏi Đặng Hoài Hoa, biết Đặng Hoài Hoa mời những người này hộ tống anh ta đến thành phố Hồng Diễn thì cho họ mỗi người mười cân lương thực trước, trên đường còn phụ trách chi phí ăn mặc của họ. Mà bây giờ thứ thiếu nhất trong khu vực an toàn của họ chính là lương thực, nếu như trả bằng tinh hạch thì họ lại không có tinh hạch đủ hấp dẫn được đám Trình Dao.
Trong lúc nhất thời, Lý Tông Húc vô cùng rối rắm, cuối cùng đối diện với ánh mắt mong chờ của Lý Hủy, anh ta hít một hơi thật sâu: "Tôi nghe nói các cô muốn tới nhà máy bột mì một chuyến, tôi biết nhà máy bột mì ở đâu và có thể dẫn đường. Đến lúc đó vật tư của nhà máy bột mì chia 4:6, các cô sáu, chúng tôi bốn, lấy được vật tư tôi lại chia mười phần trăm cho các cô coi như phí hộ tống, các cô thấy thế nào?"
Ánh mắt của Trình Dao vô thức nhìn về phía Lý Hủy, chỉ thấy Lý Hủy ngượng ngùng cười một tiếng, biết ngày đó đoạn đối thoại của nàng và Thẩm Chi Hủ bị cô ta nghe được. Chỉ là nàng không có cảm giác gì nhiều, cảm thấy Lý Hủy nói việc này cho anh trai mình cũng không có gì đáng trách, vừa hay nàng cũng đang lo lắng không biết làm cách nào để đến được nhà máy bột mì đó.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận