Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 449

Chương 449
Ngày hôm nay, bọn họ đã tìm được một khu vực an toàn để đặt chân, vừa mới xuống xe Cố Hựu Kỳ đã tung ta tung tăng đi tới. Anh ta biết điều nên không chạm vào người Thẩm Chi hủ, mà đi tới bên cạnh Kiều Nghệ, nhìn dáng vẻ từ một cô bé năm tuổi thành cô bé bảy tám tuổi chỉ trong vòng nửa tháng của cô, nội tâm anh ta có hơi xúc động.
Đúng là động vật biến dị biến thành người có khác, chu kỳ sinh trưởng của bọn họ không giống loài người chút nào.
Lần đầu anh ta gặp mặt cô còn đang là một đứa bé, hiện tại một tháng trôi qua cô đã trở thành cô bé bảy tám tuổi, không khéo khi tới căn cứ Đông Nam cô sẽ là một thiếu nữ.
“Tiểu Nghệ, hôm nay Thẩm Chi Hủ làm món gì vậy?” Cố Hựu Kỳ cười hi hi, đưa cho Kiều Nghệ một viên kẹo sữa để lấy lòng.
Thẩm Chi Hủ không cho anh ta gọi Kiều Nghệ là Ngao Ngao, anh ta chỉ có thể gọi cô bằng tên người, nhưng mà gọi bằng tên có vẻ không thân mật lắm, cho nên anh ta gọi cô một cách thân mật là Tiểu Nghệ. Đương nhiên cách xưng hô này cũng khiến Thẩm Chi Hủ khó chịu một thời gian dài, nhưng ai bảo da mặt anh ta dày cơ chứ? Có thể chịu đựng được ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ không biết Cố Hựu Kỳ đang nghĩ gì, cho dù biết thì cũng không nói, rõ ràng anh ta là một người trưởng thành, tại sao lại ngây thơ như vậy?
Kiều Nghệ bỏ viên kẹo sữa vào trong miệng: “Ưm, Người đẹp ốm yếu bảo hôm nay ăn bún ốc.”
“Bún, bún ốc?” Cố Hựu Kỳ sửng sốt, trước tận thế anh ta chưa từng ăn bún ốc, nhưng đã nghe người ta nói món ăn đó rất thúi, vậy mà Thẩm Chi Hủ lại muốn ăn món này?
Anh ta không nhịn được bật cười khúc khích, cảm thấy Thẩm Chi Hủ bị kéo xuống thần đàn, bắt đầu sống cuộc đời bình thường rồi.
“Đúng vậy, anh ăn chưa?” Kiều Nghệ trước kia rất thích ăn bún ốc, tối ngày hôm qua cô đột nhiên nghĩ ra hỏi Người đẹp ốm yếu ở trong không gian có bún ốc không? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Người đẹp ốm yếu thì cô vô cùng vui mừng, lúc này mới nói mình muốn ăn bún ốc.
Cũng may, ham muốn đối với đồ ăn của Người đẹp ốm yếu không lớn, vừa nghe nói cô muốn ăn thì ngày hôm sau đã chuẩn bị ngay.
Kiều Nghệ cắn viên kẹo sữa ở trong miệng, tâm trạng rất vui vẻ.
“Anh chưa ăn bao giờ.”
Thế mà anh ta lại chưa từng ăn.
Kiều Nghệ nhìn Cố Hựu Kỳ bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vậy hôm nay anh có thể nếm thử.”
Mấy ngày nay, Cố Hựu Kỳ đều mặt dày tới đây ăn cơm, Kiều Nghệ cũng thích một người bạn tới ăn cơm.
Cố Hựu Kỳ sờ cằm, cảm thấy mình có thể thử, chỉ là…
Hai mắt anh ta sáng lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nghệ à, em nói cho anh Cố biết, buổi tối mọi người ăn gì?”
“Buổi tối? Bây giờ mới là buổi trưa, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Kiều Nghệ cứng họng.
Anh ta không nghĩ tới, nhưng bản thân lại muốn!
Hai ngày trước, bọn họp gặp một con bò biến dị cấp 5 ở trên đường, anh ta còn chưa xông lên thì đã bị hổ trắng lớn tiêu diệt, nhìn nó hạ gục con bò biến dị chỉ trong ba tới năm chiêu, Cố Hựu Kỳ chỉ cảm thấy lòng mình rỉ máu, ôi, bữa tiệc thịt bò của mình!
“Tiểu Nghệ à, con bò biến dị mà Đại Bạch săn hôm trước có còn không?”
“Ồ, anh hỏi cái này à?”Kiều Nghệ liếm liếm môi: “Con bò biến dị lần này rất lớn, Người đẹp ốm yếu đã chia nó làm hai, một nửa để cho mama, một nửa làm lương thực cho chúng tôi, tôi cũng đang xoắn suýt không biết ăn thế nào đây!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận