Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 772: Căn cứ Thủ Đô (2)

Chương 772: Căn cứ Thủ Đô (2)
Anh nhớ rõ nhân vật Cố Khải Tấn này, kiếp trước anh cũng từng so chiêu với anh ta. Người này còn nguy hiểm hơn Cố Hựu Kỳ nhiều.
Kiều Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Chi Hủ, khi nghe thấy đối phương cũng là dị năng giả cấp 7 thì cô âm thầm cảm thán phong thủy nhà họ Cố thật là tốt. Bây giờ cô gặp người nào trong nhà họ Cố cũng là dị năng giả, còn toàn là dị năng giả cấp cao mới chịu.
--
Cố Khải Tấn đang nói chuyện vui vẻ với các em trai quay về, bỗng dưng cảm nhận được có vài ánh mắt nên anh ta nhìn sang. Đập vào mắt Cố Khải Tấn là người đàn ông cao ráo tuấn tú kia, tiếp theo là cô gái xinh đẹp tóc trắng mắt xanh ở bên cạnh anh.
Cố Hựu Kỳ nhận thấy anh trai mình đang mất tập trung bèn nhìn theo ánh mắt của anh ta. Thấy là mấy người Thẩm Chi Hủ, Cố Hựu Kỳ mới nhớ ra chuyện quan trọng.
“Anh cả, em giới thiệu mấy người bạn với anh.”
Dứt lời, anh ta kéo Cố Khải Tấn đến trước mặt mấy người Thẩm Chi Hủ, giới thiệu mọi người với nhau.
Cố Khải Tấn vừa tới gần đã nhạy bén cảm nhận được cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ cơ thể Thẩm Chi Hủ. Trong lòng anh ta run lên, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười không chê vào đâu được.
“Xin chào.” Cố Khải Tấn đưa tay ra.
Cố Hựu Kỳ thấy vậy hơi lo sợ Thẩm Chi Hủ không muốn để ý đến anh trai mình, đến lúc đó thì tình hình sẽ rất gượng gạo. Anh ta đang nghĩ lát nữa nên xử lý như thế nào thì Thẩm Chi Hủ đã đưa tay ra bắt tay với Cố Khải Tấn.
Phù…
Cố Hựu Kỳ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bắt tay Thẩm Chi Hủ, Cố Khải Tấn càng cảm nhận được rõ rệt mức độ nguy hiểm của anh, nhưng trên mặt anh ta không hề có biểu lộ gì, sau đó lại bắt tay với Sở Thiên.
Bắt tay hết một loạt người xong, Cố Khải Tấn biết bạn bè em trai mình kiếm được toàn là cao thủ thực thụ, nếu anh ta có thể giữ bọn họ lại căn cứ Thủ Đô thì…
Đôi mắt Cố Khải Tấn hơi cụp xuống, che giấu suy nghĩ chợt lóe trong đáy mắt.
“Mọi người ngồi máy bay lâu như thế chắc cũng mệt mỏi rồi, tôi sẽ bảo người đưa mọi người đi nghỉ ngơi.” Cố Khải Tấn chậm rãi nói.
Cố Hựu Kỳ không phản đối sự sắp xếp của anh ta. Bọn họ không mệt nhưng phải bồi thường tiền cho người nhà của những dị năng giả đã hy sinh mà mấy người Sở Thiên đưa qua.

Cố Khải Tấn sắp xếp nhóm mấy người Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên ở một căn biệt thự ba tầng.
Vừa mới đi vào, Thẩm Chi Hủ lập tức dẫn Kiều Nghệ đi chọn phòng, Sở Thiên thì ở lại phòng khách bàn chuyện với Cố Hựu Kỳ.
Kiều Nghệ vẫn ở cùng phòng với hổ mẹ và cây non mini, phòng của Thẩm Chi Hủ ở đối diện phòng bọn họ.
Vốn dĩ Kiều Nghệ muốn nghỉ ngơi, nhưng khi nghe Người đẹp ốm yếu nói có việc tìm mình, cô để hổ mẹ và cây non mini ở lại trong phòng mình, còn cô thì chạy sang phòng của anh.
"Người đẹp ốm yếu, anh muốn nói gì với em đó?”
Vừa bước vào phòng Thẩm Chi Hủ, Kiều Nghệ nhẹ nhàng hỏi thăm. Không ngờ vừa đóng cửa lại, cô đã bị người ta áp vào ván cửa, hơi thở ấm áp của người phía sau phả vào tai cô.
"Anh, anh đang làm gì vậy?"
Vùng tai là khu vực nhạy cảm nhất của Kiều Nghệ, chỉ là bị anh phả vài hơi thở vào mà hai chân cô đã mềm nhũn ra rồi. Nếu không phải hai tay cô đang chống lên cửa, lưng vẫn dựa sát vào Người đẹp ốm yếu thì Kiều Nghệ sợ rằng mình đã ngã xuống đất rồi.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Chi Hủ nhìn thật sâu vào đôi tai đang nhanh chóng đỏ bừng của Kiều Nghệ, yết hầu chuyển động. Anh hơi cúi đầu xuống, ngậm vành tai đáng yêu kia vào trong miệng.
“Thẩm Chi Hủ!”
Kiều Nghệ không thể chịu đựng được loại kích thích này, hiếm lắm mới gọi đầy đủ họ tên của anh ra.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ sâu hơn, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp liếm vành tai của cô. Cảm nhận được người trước mặt gần như mềm nhũn thành vũng nước, anh đưa cánh tay dài siết chặt lấy vòng eo nhỏ của Kiều Nghệ để cô không trượt xuống đất.
“Ngao Ngao gọi tên anh thật là hay, em gọi thêm mấy tiếng nữa đi.” Lưỡi của Thẩm Chi Hủ liếm vành tai cô, giọng nói của anh hơi mơ hồ không rõ.
Ngay từ đầu, Thẩm Chi Hủ cực kỳ không thích Ngao Ngao gọi mình là ‘Người đẹp ốm yếu’, nhưng nghe cô gọi nhiều anh cũng thành thói quen. Hơn nữa, anh cũng gọi cô là Ngao Ngao cơ mà, nên cũng không tiếp tục sửa đổi cách xưng hô của cô nữa.
Có điều hôm nay nghe thấy Kiều Nghệ gọi tên anh một cách hung hãn đáng yêu như vậy, Thẩm Chi Hủ mới phát hiện lại thích cô gọi anh như thế hơn.
Anh nghĩ xong, muốn cô gọi mình thêm mấy lần nữa.
Thế nhưng dưới hành động của Thẩm Chi Hủ, ánh mắt Kiều Nghệ dại ra, cô cảm thấy cơ thể mình như đi mượn, vỏ não thậm chí còn ngứa ran tê tê. Lý trí còn sót lại của cô cố gắng hết sức mới kiềm chế được mình phát ra những âm thanh ngọt ngấy.
“Ngao Ngao?”
Thẩm Chi Hủ nhả vành tai Kiều Nghệ ra, nụ hôn ướt át đi từng chút một từ vành tai xuống đến cổ như thể đang khiêu khích dây thần kinh của cô.
Mà sự thật cũng đúng như thế thật, hơi thở của Kiều Nghệ trở nên nặng nề, toàn thân nóng như lửa đốt.
Thấy người trong ngực không có phản ứng, Thẩm Chi Hủ hơi ngẩng đầu lên, liếm đôi môi đã đỏ sẫm. Anh chuẩn bị dụ dỗ Kiều Nghệ lần nữa thì chợt nhớ đến xưng hô mà hổ trắng lớn gọi cô. Anh vừa nghĩ vậy, đôi môi mỏng chậm rãi áp sát vào vành tai đang đỏ đến mức nhỏ máu của cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút lôi cuốn khác lạ.
“Bé con?”
Kiều Nghệ đột nhiên mở to hai mắt.
Chết tiệt, tại sao giọng nói của Người đẹp ốm yếu lại dễ nghe méo chịu được thế này?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận