Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 620

Chương 620
“Cho nên... Chủ nhân của viên tinh hạch này vốn là hệ trị liệu ư?” Sở Thiên chậm rãi lên tiếng.
“Đúng.”
“... Đáng chết! Dị năng giả hệ trị liệu đều là nhân tài, sao lũ khốn nạn sở nghiên cứu dám mang những người này đi làm thí nghiệm chứ?”
Nếu như có nhiều dị năng giả hệ trị liệu hơn, những người may mắn sống sót như bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều khi đối mặt với zombie và động vật biến dị. Thế nhưng những kẻ này đã làm gì? Bọn chúng mang những người kia đi làm thí nghiệm!
Đúng là táng tận lương tâm!
Nắm đấm của Sở Thiên siết chặt đến mức vang lên răng rắc. Nếu không phải lý trí nhắc nhở gã rằng đây là một người phụ nữ, bản thân không thể ra tay với một người phụ nữ, sợ rằng Hà Nguyệt Liên đã bị gã đánh cho thiếu điều đi bán muối luôn rồi.
Trần Tống lại không có băn khoăn này, bởi vì cậu ta căm ghét Hà Nguyệt Liên, cái đuôi to khỏe lướt qua, đối phương lập tức bị cậu ta đánh bay ra ngoài.
Thẩm Chi Hủ phản ứng cực nhanh, dựng một lá chắn không gian lên để chặn cô ta lại, lúc này mới không để cô ta làm hỏng dụng cụ trong phòng thí nghiệm.
Cho dù là như vậy, Hà Nguyệt Liên cũng đau đớn dữ dội.
Cả người cô ta nằm trên nền gạch lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Nếu như mấy ngày trước, khí thế của Hà Nguyệt Liên còn vênh váo hung hăng, nhưng sau khi trải qua tra tấn, khí thế của cô ta đã yếu đi rất nhiều. Lúc này đây, sắc mặt uể oải, nếu không phải những người ở đây đều không phải là hạng thương hương tiếc ngọc, có lẽ trông thấy một màn này cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
“Làm gì á? Tất nhiên làm làm chuyện mày thích nhất rồi.”
Vô hình trung, Hà Nguyệt Liên cảm thấy một cảm giác nguy hiểm, giãy giụa muốn bò dậy khỏi mặt đất. Chẳng qua cô ta lại bị Trần Tống trườn qua bắt lại, bắt cô ta lên bàn mổ giống như bắt một con gà con vậy. Trong chốc lát, tay và chân của Hà Nguyệt Liên đã bị khóa lại.
Cách làm việc mạnh như hổ này khiến Kiều Nghệ trố mắt nghẹn họng.
“Không nhìn ra đó nha, Trần Tống à, sức lực của cậu còn rất khỏe.”
Nghe thấy giọng nói của chị gái nhỏ xinh đẹp, vẻ dữ tợn trên mặt cậu ta khựng lại, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng giống như trở mặt vậy.
“Có lẽ là biến sự phẫn nộ thành sức mạnh chăng?”
“Thế à?” Kiều Nghệ nhướng mày lên, cười như không cười.
Sự quen thuộc bất ngờ giữa hai người khiến Thẩm Chi Hủ ghé mắt, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy không vui, dáng người cao lớn lặng lẽ ngăn cản bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn của Kiều Nghệ.
Trần Tống chậm hiểu không phát hiện ra khác thường, trái lại Sở Thiên đã nhìn thấy “lòng lang dạ sói” của Thẩm Chi Hủ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào gương mặt điển trai vô cảm nào đó của đối phương.
Cầm thú!
Gã hung hăng phỉ nhổ một tiếng trong lòng.
Có lẽ là tầm mắt của gã quá mức gay gắt, Thẩm Chi Hủ như cảm nhận được bèn liếc nhìn sang, lại hơi bất ngờ khi bắt gặp vẻ bất thiện trong đáy mắt gã.
Là ảo giác à? Tại sao mình cảm thấy gần đây Sở Thiên luôn không có ý tốt một cách khó hiểu với mình vậy chứ?
Có điều Thẩm Chi Hủ không phải là người để ý đến người khác, thế nên sau bối rối, anh đã khôi phục lại bình thường.
Sở Thiên đối mặt với anh, mở miệng: “Có phải nên làm chuyện chính rồi hay không?”
“Ừ nhỉ, chúng ta phải làm thế nào mới có thể bảo người khác đưa động vật biến dị đến nơi này đây?”
“Mấy người, rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”
Vẻ mặt của Hà Nguyệt Liên thảm hại, mơ hồ có thể đoán được đám người Trần Tống muốn làm gì. Cô ta liên tục ngọ nguậy, tuy nhiên gông cùm trên bàn mổ rất chắc chắn, không phải là thứ cô ta có thể giãy thoát ra được.
“Thả tôi ra!”
“Nếu các người thật sự muốn làm gì với tôi, nhất định sẽ không được chết tử tế.”
“Ha ha.” Trần Tống giống như nghe thấy chuyện cười nào đó, bật cười chế nhạo: “Tao không biết mình có thể được chết tử tế hay không, nhưng Hà Nguyệt Liên mày chắc chắn sẽ không được chết tử tế!”
Dứt lời, cậu ta vô tình dùng găng tay nhét vào miệng cô ta, thành công để đối phương im miệng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận