Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 805: Thôn Đường Hà (11)

Chương 805: Thôn Đường Hà (11)
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Hắc chạy vào trong núi, Tạ Vân Nhã lại cảm thấy nhức đầu.
Con chó ngu ngốc mày tưởng tao đến đây là để dắt mày vào núi chơi sao?
Đúng là một con chó ngu ngốc!
Bây giờ Tạ Vân Nhã cũng không có ý định đi tìm Thẩm Chi Hủ, trước tiên phải kéo con chó ngốc không nghe lời kia về rồi nói tiếp!
Nghĩ đến đây, Tạ Vân Nhã cất bước đi về hướng Tiểu Hắc bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài phút cô ấy đã nhìn thấy con chó ngốc nghếch của mình vẫy cái đuôi lông xù của nó, tung ta tung tăng đi theo ba con hổ trắng lớn đang trở lại ở phía sau.
Chờ đã, từ từ!
Ba con hổ trắng lớn ở đâu ra vậy?!
Hơi thở của Tạ Vân Nhã đông cứng lại, cô ấy đứng yên tại chỗ.
Cho đến khi họ đến gần hơn, Tạ Vân Nhã mới nhìn thấy rõ bộ dáng của hai con hổ trắng lớn khác, lại loáng thoáng bật ra một ý nghĩ.
"Ngao Ngao...?"
Tạ Vân Nhã ngập ngừng kêu với con hổ trắng nhỏ hơn một chút.
Nghe Tạ Vân Nhã gọi mình, Kiều Nghệ lễ phép gật gật đầu.
Là thật!
Mắt Tạ Vân Nhã hơi căng ra, cũng không để ý đến con zombie hổ trắng có đôi mắt nhợt nhạt ở bên cạnh, rồi hơi hưng phấn nói: "Mi còn nhớ ta không?"
Kiều Nghệ tiếp tục gật đầu.
"Tụi mi lại đây khi nào vậy? Trước đó cứ ở trên núi sao? À mà, mi còn nhớ Cao Hoằng Khải không? Mấy ngày nay Cao Hoằng Khải nhắc tới mi nhiều lắm." Tạ Vân Nhã dừng một chút: "Cơ mà, mi đã lớn vậy rồi nhỉ... Tính thời gian thì gần một năm nữa là mi sẽ trưởng thành phải không?
Kiều Nghệ lười biếng liếm liếm lông trên môi, tiếp tục gật đầu, ý bảo còn nhớ tới Cao Hoằng Khải.
Tạ Vân Nhã còn muốn nói thêm gì đó, thì khóe mắt cô ấy đã nhìn thấy cây non mini phía sau dễ dàng kéo một con heo rừng biến dị khổng lồ đi về. Cô ấy hít một hơi thật sâu.
"Heo rừng biến dị! Trên núi xuất hiện động vật biến dị lớn như thế lúc nào vậy?!”
Trước đây trên núi đã có động vật biến dị tấn công thôn Đường Hà, may mắn thay lúc đó động vật biến dị còn tương đối nhỏ, chừng cấp 3 hoặc cấp 4 nên cũng không phải là mối đe dọa đối với thôn Đường Hà.
Song bây giờ nhìn thấy một con heo rừng biến dị to lớn như vậy, cô ấy không thể phân biệt được con heo rừng biến dị này cao bao nhiêu so với dị năng cấp 5 của bản thân, như vậy chỉ có thể là nó đã trên cấp 5!
Cũng may trước đó nó không lao xuống núi tấn công bọn họ, nếu không... Hậu quả đó bọn họ sẽ không thể chịu nổi!
[Không phải ngọn núi này]
[Đó là ngọn núi phía sau]
Cây non mini trả lời.
"Hả? Phía sau núi còn có núi à?" Cô ấy thật sự không biết chuyện này.
[Ừm ừm]
“Ra là vậy… Vậy trên ngọn núi đó có loài động vật nguy hiểm nào không?”
Cây non mini còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Thẩm Chi Hủ đã vang lên từ phía sau.
"Ngao Ngao, em về rồi."
"Gừ gừ!!!" Bọn em đã về rồi…
Kiều Nghệ vui vẻ chạy đến bên Người đẹp ốm yếu, nâng gương mặt to đầy lông của cô lên cọ cọ vào eo anh.
Thẩm Chi Hủ thừa dịp sờ đầu cô, tay còn lại thuận tay đưa heo rừng biến dị được cây non mini kéo về vào không gian.
"Hôm nay có chiến lợi phẩm lớn."
"Gừ gừ!!!" Đúng vậy, đúng vậy.
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ vui vẻ cong môi, chú ý đến con chó husky biến dị cách đó không xa vẫn đang vẫy vẫy cái đuôi lớn, trông mong nhìn qua bên này, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày lại.
“Cô Tạ, có chuyện gì à?”
Khi Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi như vậy, đầu óc Tạ Vân Nhã trống rỗng, đột nhiên cô ấy quên mất mục đích của mình.
“Chúng ta vào đã rồi nói chuyện.” Thẩm Chi Hủ vừa nói vừa cảm thấy Kiều Nghệ không ngừng cọ đầu vào người mình, như thúc giục anh nhanh chóng quay về.
Tạ Vân Nhã vừa mở miệng lại ngậm lại, im lặng đi theo Thẩm Chi Hủ, khóe mắt cũng nhận ra con zombie hổ trắng đang bám vào bên cạnh con hổ trắng lớn, cô ấy mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen mắt, như là đã thấy qua ở đâu rồi...
Tạ Vân Nhã đi theo sau lưng Thẩm Chi Hủ vào nhà ở mới của họ, ngồi xuống ghế salon bằng da thật mới tinh màu be với tâm trạng lo lắng bất an. Lúc cô ấy đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, thoáng nhìn thấy Tiểu Hắc hấp tấp theo sát sau lưng hổ trắng lớn như vẫn muốn tới gần hơn, lại bị zombie hổ trắng hung hăng trừng mắt nhìn.
Tiểu Hắc hoảng hồn dừng lại, hơi ép cơ thể xuống.
Lần này lại khiến Tạ Vân Nhã hết sức sợ hãi, vội vàng gọi Tiểu Hắc đến: "Tiểu Hắc, mau lại đây!"
Husky biến dị nghe thấy chủ nhân đang gọi mình, mặc dù rất sợ hãi con zombie hổ trắng kia nhưng vẫn muốn theo sau lưng hổ trắng lớn. Đương nhiên, nếu có thể đi theo sau lưng hổ trắng nhỏ thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc...
Nó sợ hãi liếc nhìn hổ trắng nhỏ, nhưng mà hổ trắng nhỏ cũng không thèm nhìn nó một cái, thân mật dính sát bên cạnh con thú hai chân giống đực kia. Thú hai chân giống đực đó quá nguy hiểm, nó không dám đến đó...
Thấy Tiểu Hắc cũng không đến, Tạ Vân Nhã xấu hổ đến đỏ mặt: "Nếu không tới, mày tin tối nay không có thịt ăn không hả!"
Như vậy sao được!
Husky biến dị trừng cặp mắt màu xanh lam ngốc nghếch nhìn chủ nhân của nó.
Tạ Vân Nhã như đọc hiểu ánh mắt của nó, cười lạnh một tiếng: "Sao không được? Mày có thể thử một lần."
Lần này, husky biến dị thật sự sợ hãi.
Hiện tại không mấy khi được ăn ngon và không được ăn thịt, điều này là sự tra tấn lớn cỡ nào với con chó như nó!
Nghĩ như vậy, husky biến dị vừa kêu thảm thiết vừa đi đến bên cạnh chủ nhân của mình, vừa áp vào bên chân của cô ấy, lỗ tai hình tam giác dựng thẳng đứng lập tức bị chủ nhân dùng sức bóp một cái.
Cái bóp không đau song cũng đủ khiến nó tủi thân.
Kiều Nghệ vẫn ung dung nhìn cảnh tượng này, chỉ một lát sau, đầu to lập tức bị Người đẹp ốm yếu kéo ra, đôi mắt thẳng tắp đối diện với anh.
"Grừ?" Sao vậy?
Đôi mắt màu lam nhạt ướt át của cô trông cực kỳ xinh đẹp.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận