Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 185

Chương 185
Lê Dụ Bân đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy Thẩm Chi Hủ có phản ứng gì, anh ta lại không nói được gì, càng không nỡ lấy tinh hạch cấp 4 ra đổi lấy tinh hạch hệ hoả mà bản thân không dùng được, nên đứng dậy rời đi thật nhanh.
Sau khi anh ta rời đi không lâu, một người đàn ông mặc đồ giống anh ta chạy đuổi theo sau.
“Đội trưởng, không phải chúng ta định mời Thẩm Chi Hủ gia nhập tiểu đội của chúng ta à, sao lại chạy đi rồi?”
“Hừ, đây là một tên cứng đầu, ai thích thì người ấy đi đi.”
Thứ gì đâu!
Tốt xấu gì mình cũng là người có dị năng hệ phong cấp 4, là đội trưởng của tiểu đội dị năng chính phủ, dựa vào đâu mà phải hạ giọng nhỏ tiếng đi mời một người bình thường gia nhập đội ngũ chứ? Là lúc đầu não mình bị úng nước nên mới tiếp nhận nhiệm vụ này!
Lê Dụ Bân bước nhanh đi về, để lại người đàn ông kia ảo não mà vò đầu.
Phía trên giao nhiệm vụ xuống không thể không hoàn thành, anh ta đành phải căng da đầu, đi đến trước quầy hàng của Thẩm Chi Hủ, không có làm rõ thân phận của bản thân, mà trước tiên lấy một viên tinh hạch không thuộc tính đổi lấy một viên tinh hạch hệ thuỷ cấp 2, lúc này mới thuyết minh ý định của bản thân.
“Xin chào anh Thẩm, tôi là đội viên của tiểu đội dị năng chính phủ căn cứ Hoài Long, Đồ Thế Tân, không biết anh có hứng thú gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi không?”
“Anh và người đàn ông vừa nãy là cùng một đội sao?”
Đồ Thế Tân căng thẳng gật đầu, giây tiếp theo lập tức nhìn thấy Thẩm Chi Hủ cười như không cười.
“Ồ, vậy tôi không có hứng thú gì rồi, đừng đến tìm tôi nữa.” Nói xong Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Đồ Thế Tân một cái.
Thấy vậy, Đồ Thế Tân chỉ có thể xám xịt mà rời đi.
Ngược lại, Cao Hoằng Khải thoáng lo lắng, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm, tôi nghe nói Lê Dụ Bân người này hay ghi thù lắm, đoán chừng anh ta sẽ trả thù anh đấy.”
Trả thù sao?
Thẩm Chi Hủ chậm rãi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy sao? Tôi còn sợ hắn không tới đây.”
Nghĩ đến ánh mắt của Lê Dụ Bân nhìn hổ trắng nhỏ, lửa giận dưới đáy lòng Thẩm Chi Hủ hoàn toàn bị khơi dậy, đến càng tốt, vừa lúc để anh ta có đi không có về.
(Thẩm Chi Hủ: Dám nhìn vợ bố à con! Trảm!)
Tâm trí của Cao Hoằng Khải run lên, không khỏi nghĩ đến chuyện mà Thẩm Chi Hủ đã làm với Đinh Thụy Bác lúc ở phòng thí nghiệm dưới đất, đột nhiên đánh giá sau lưng, âm thầm lùi lại nửa bước.
Nhiều lần thấy được dáng vẻ dịu dàng của Thẩm Chi Hủ đối với hổ trắng nhỏ nhiều ngược lại đã làm cho anh ta quên mất người này một người hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu như Lê Dụ Bân tìm đến cửa, người chịu thiệt còn chưa biết là ai đâu.
Khúc nhạc đêm nhỏ này của Lê Dụ Bân qua đi, có một số người không thiếu tinh hạch cũng lại đây trao đổi tinh hạch với Thẩm Chi Hủ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, trong tay Thẩm Chi Hủ cũng không còn bao nhiêu tinh hạch, nhưng tinh hạch hệ hỏa cấp 3 và tinh hạch hệ thổ vẫn chưa trao đổi.
“Gâu!”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Kiều Nghệ vốn đang mơ màng buồn ngủ bỗng nghe thấy tiếng chó sủa khá quen thuộc, thân thể nhanh hơn não, trong lúc Người đẹp ốm yếu còn chưa kịp phản ứng, cô lại trèo lên vai anh, ôm lấy đầu anh, căng thẳng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Không lâu sau, một con Husky vui vẻ kéo chủ nhân của nó đến trước quầy hàng của Thẩm Chi Hủ. Nhưng khi thấy rõ có một con hổ trắng to gấp đôi mình đang nằm bên quầy hàng, Husky lập tức sợ hãi, cụp đuôi trốn ra phía sau chủ mình.
“Ử ử ử…”
“Trốn gì mà trốn hả? Lúc nãy không phải rất lợi hại sao?” Tạ Vân Nhã mắng xong thì nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, nhưng ánh mắt lại bị hổ trắng lớn ở bên cạnh hấp dẫn.
Quao, hổ trắng lớn uy phong quá đi!
Muốn sờ một cái quá.
Trong lòng Tạ Vân Nhã vô cùng khát vọng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vững vàng đầy khí thế của hổ trắng lớn, cô ấy đã bình tĩnh lại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận