Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 463

Chương 463
(′⊙w⊙)
"Cái lùm má? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Sao lại cắt ra được rồi?”
"Anh Thẩm làm như thế nào thế? Tôi không thấy được gì cả!”
Cố Hựu Kỳ cũng sửng sốt không thôi, nhìn người đàn ông thản nhiên với vẻ mặt phức tạp.
"Được rồi, nhớ rõ anh nợ tôi 101 viên tinh hạch cấp 4 đấy nhé.”
Cố Hựu Kỳ: "..."
(Cố Hựu Kỳ: Gian thương! Đúng là gian thương!)
Trước khi Thẩm Chi Hủ rời đi, ánh mắt anh còn lơ đãng quét qua người phụ nữ tên Thạch Ngọc Cầm, thấy cô ta cũng bị sốc tận óc thì trong mắt dường như cười mà không cười.
Thạch Ngọc Cầm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, vừa rồi khi anh ra tay, cô ta đã cảm nhận được một nguồn năng lượng quen thuộc, giống hệt với dị năng trong cơ thể cô ta!
Là dị năng không gian hay sao?
Nhưng không phải dị năng không gian chỉ có thể lưu trữ đồ vật thôi à? Sao nó có thể có lực sát thương lớn đến như vậy được?!
Nhịp tim của Thạch Ngọc Cầm vẫn đập thình thịch không kiểm soát được, mơ hồ có một loại cảm giác mình có thể thay da đổi thịt.
Dị năng không gian mạnh mẽ...
Ai lại không muốn?!
Thạch Ngọc Cầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Chi Hủ với ánh mắt mờ mịt nhưng cháy bỏng, biết người trước mắt mình đây chính là cơ hội để mình có thể thay da đổi thịt!
Mặc dù ánh nhìn chăm chú của cô ta có mờ nhạt đến đâu thì Thẩm Chi Hủ vẫn phát hiện ra, anh vuốt ve xương cổ tay, vẻ mặt khó lường.
Dị năng không gian cấp 5?
Chậc, hay rồi đây.
Mãng xà biến dị được Thẩm Chi Hủ mổ bụng ra, vài người không sợ mùi máu tiến đến mở rộng khe hở ra thêm sau đó lôi ra vài thi thể từ trong bụng con mãng xà ra.
Cố Hựu Kỳ biết những người này là đồng đội của Thạch Ngọc Cầm bèn trả thi thể lại cho bọn họ.
Hai mắt của Thạch Ngọc Cầm ửng đỏ, cô ta nói lời cảm tạ sau đó bảo Trương Đức Trạch to con vạm vỡ kéo thi thể đi, lại dặn dò một dị năng giả hệ hỏa châm lửa đốt thi thể.
"Than ôi, thật đáng thương." Một thành viên nữ ở trong đội của Cố Hựu Kỳ thở dài rồi nhìn sang anh bạn trai vẫn đang nhìn chằm chằm con mãng xà biến dị với hai con mắt sáng như đèn pha ô tô: “Nếu em chết, anh cũng phải hỏa táng em nhé.”
"Em nói vớ vẩn cái gì vậy? Anh sẽ không để em chết đâu!” Anh bạn trai tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy bỗng chợt hạnh phúc, thân thương ôm lấy bạn trai rồi dính chặt lấy nhau khiếm đám độc thân xung quanh im lặng bỏ đi, thầm gato phỉ nhổ mớ cơm chóa này.
Không bao lâu sau, Thạch Ngọc Cầm đã trở lại, trong tay cầm theo vài viên tinh hạch, đi tới trước mặt Cố Hựu Kỳ rồi đưa cho anh ta.
"Cô làm vậy là có ý gì?" Cố Hựu Kỳ cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
"Những tinh hạch này đều là của những người đồng đội của tôi, các anh đã giết được con mãng xà biến dị thì tinh hạch theo lý cũng là của các anh.”
Cố Hựu Kỳ vô thức liếc Thẩm Chi Hủ, biết anh có nghe được lời nói của Thạch Ngọc Cầm nhưng lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ của anh, có vẻ là không quan tâm đến những tinh hạch này lắm vì vậy Cố Hựu Kỳ đã nói: "Nếu là của đồng đội cô thì cô cứ giữ lấy đi.”
Anh ta biết rằng dị năng giả cũng có tinh hạch nhưng chưa sử dụng tinh hạch của dị năng giả bao giờ, dù anh ta có chiếm đoạt cũng sẽ mang đi trao đổi với bên ngoài.
Thạch Ngọc Cầm nghe anh ta nói vậy chợt muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Cố Hựu Kỳ, cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lại: “Các anh định đến căn cứ Phù Ương sao?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận