Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 810: Thôn Đường Hà (16)

Chương 810: Thôn Đường Hà (16)
Cố Hựu Kỳ cũng đã quen với thái độ của anh, thấy anh không từ chối thì coi như anh đã đồng ý.
Lảm nhảm một loạt với Thẩm Chi Hủ, cuối cùng Thẩm Chi Hủ không kiên nhẫn được nữa, sau khi anh ta nói xong thì không cho anh ta cơ hội phản ứng mà cúp điện thoại.
Thẩm Chi Hủ cúp điện thoại xong lại gọi điện cho Sở Thiên, trước tiên kể sơ qua tình hình của bọn anh cho Sở Thiên, tránh cho họ sẽ gọi tới không đúng lúc.
Khi nói chuyện với Sở Thiên, ánh mắt Thẩm Chi Hủ luôn đặt ở trên người của hổ trắng.
Kiều Nghệ cảm thấy mình bị dã thú gì đó để mắt tới, cố nén lắm thì lông trên lưng mới không xù lên. Cô liếc nhìn thân dưới của người nào đó khi nhớ tới lời nói vừa nãy của Cố Hựu Kỳ.
Chậc chậc, quả nhiên đàn ông khi vã đều rất đáng sợ!
***
"Tiểu Hắc, mày đi chậm thôi!"
"Đi chậm thôi!"
"Tao bảo mày đi chậm thôi mà!"
Tạ Vân Nhã đuổi sau lưng anh chàng cao gầy hơn một mét tám, tức giận hổn hển hét to.
Anh chàng với mái tóc ngắn màu đen tung bay theo gió, lỗ tai trắng nõn như ngọc giật giật khi nghe thấy giọng của Tạ Vân Nhã. Nó quay đầu sang chỗ khác, một khuôn mặt thanh tú với nụ cười tươi tắn, đôi mắt màu xanh xám càng rạng rỡ hơn.
"Gâu! Gâu! Gâu!" Chủ nhân! Chủ nhân! Đi nhanh lên! Đi nhanh lên!
Tạ Vân Nhã vốn có hơi si mê gương mặt thanh tú của người đàn ông, nhưng khi nghe thấy nó gâu gâu vài tiếng thì bộ lọc đẹp trai lập tức vỡ nát, gân xanh trên trán càng nổi rõ hơn.
"Tiểu Hắc! Tao đã nói sau khi biến thành người không được sủa gâu gâu rồi cơ mà!"
Mắt thấy người đàn ông thể hiện rõ sự tủi thân, đầu Tạ Vân Nhã càng đau hơn: "Mày dám sủa ăng ẳng nữa thì hôm nay không được ăn thịt đâu nhé!"
Như vậy sao được!
Anh chàng gục mặt xuống, ỉu xìu giống như quả cà thấm sương.
Tạ Vân Nhã tăng tốc độ và túm tay của nó lại.
Cô ấy vô thức sờ lên và đột nhiên cảm nhận được tay của Tiểu Hắc cầm rất thích.
"Mày quên lúc trước học đi đứng đã bị ngã như thế nào rồi hả?"
Đương nhiên là Tiểu Hắc nhớ, có điều chẳng phải bây giờ nó đã học được cách đi đứng rồi sao?
Nó trừng đôi mắt màu xanh xám và nhìn Tạ Vân Nhã một cách ấm ức.
"Đường ở đây gồ ghề nhấp nhô, nếu như mày bị ngã bẩn quần áo thì tao sẽ không giặt cho mày đâu, mày phải học cách tự giặt đi!"
Tiểu Hắc: "..."
Nó sợ hãi, không dám đi nhanh tới chỗ hổ trắng nhỏ như vừa rồi nữa.
Tạ Vân Nhã thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm và nhón chân lên xoa đầu của nó.
"Mày ngoan ngoãn một chút có được không hả?"
Tiểu Hắc khoan khoái nheo mắt lại, thoáng nhìn đôi mắt dịu dàng của chủ nhân, tính tình ồn ào vô thức dịu lại mấy phần.
Thấy nó yên phận, Tạ Vân Nhã nắm tay Tiểu Hắc thong thả đi đến nơi ở của Thẩm Chi Hủ.
Nhớ lại mấy ngày trước, cô ấy vẫn còn sợ hãi khi thấy cảnh tượng Tiểu Hắc đau đớn, vừa kêu la thảm thiết vừa lăn lộn trên mặt đất sau khi hấp thu tinh hạch màu hồng. Cũng may Tiểu Hắc đã thành công, nếu không cô ấy cũng không biết phải làm sao...
Khoảng hai mươi phút sau, Tạ Vân Nhã dẫn Tiểu Hắc đi tới trước cửa nhà của Thẩm Chi Hủ. Cô ấy gõ cửa một cái, chẳng bao lâu đã có người tới mở cửa.
Người mở cửa là Kiều Bạch, gương mặt xinh đẹp đó lộ ra sự kinh ngạc hiếm thấy khi trông thấy Tiểu Hắc hình người.
Tạ Vân Nhã cười với Kiều Bạch.
Kiều Bạch gật đầu đáp lại, sau đó nghiêng người để họ đi vào.
Tạ Vân Nhã vừa bước vào phòng khách thì thấy Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ và Kiều Thụ ngồi thành thế chân vạc trên tấm thảm xa xỉ của trước tận thế, trong khu vực của họ chất đầy bài poker, giống như là đang chơi đấu địa chủ.
"Ha ha ha ha, chị lại thắng rồi, Tiểu Thụ, lấy ra đây đi!"
Kiều Nghệ bốc một nắm đồ ăn vặt thật lớn ở trước người cây non mini, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó rưng rưng chực khóc, cô cong môi đắc ý.
"Tiếp nào!"
Cây không tin là không thắng được!
Kiều Nghệ muốn nói chờ một lát vì có người tới, một giây sau, cô nghe thấy tiếng gâu gâu gâu quen thuộc.
Trước khi chưa nhìn sang, Kiều Nghệ cho rằng Tạ Vân Nhã sẽ không để Tiểu Hắc hấp thu tinh hạch màu hồng, lần này họ tới là để trả lại tinh hạch màu hồng, không ngờ khi cô quay sang thì nhìn thấy Tạ Vân Nhã đang dắt theo một anh chàng đẹp trai.
Cô chưa kịp phản ứng thì đôi mắt màu xanh xám của anh chàng thanh tú kia như sáng lên sau khi nhìn thấy cô, sau lưng dường như có cái đuôi vô hình đang điên cuồng vẫy vẫy.
Kiều Nghệ: "..."
Được rồi, không cần đoán người này là ai.
Dáng vẻ ngốc nghếch, ngo ngoe này chắc chắn là con chó ngáo đó.
Thấy hổ trắng nhỏ không để ý tới mình, Tiểu Hắc sốt ruột gâu gâu vài tiếng.
Tất cả mọi người chết lặng khi âm thanh đó vừa phát ra, còn Tạ Vân Nhã dắt Tiểu Hắc chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cũng sắp đào ra ba phòng ngủ và một phòng khách.
"Đã nói không được sủa rồi mà!" Sắc mặt Tạ Vân Nhã có hơi suy sụp.
Kiều Nghệ thấy thế chỉ có thể cố nén cười rồi nói: "Chúc mừng nhé."
Cô dừng một lát: "Chị không dạy nó nói chuyện sao?"
Tạ Vân Nhã ngượng ngùng mím môi cười một tiếng: "Vẫn chưa kịp dạy, trước đó vẫn đang dạy nó cách đi đứng bằng hai chân."
Bây giờ còn đỡ, lúc Tiểu Hắc vừa biến thành người không biết đi đứng bằng hai chân, dùng bốn chân bò trên mặt đất khiến cô ấy suýt bất tỉnh.
"Thì ra là vậy." Kiều Nghệ đã hiểu.
Lúc này, hổ cha vốn đang nằm trên thảm bỗng nhiên đứng lên rồi dạo bước đến trước mặt Tiểu Hắc, còn chưa có hành động gì khác mà Tiểu Hắc đã bị hổ cha dọa cho tựa sát vào người chủ nhân của nó.
Tạ Vân Nhã cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Cha, cha đang làm gì vậy?" Kiều Nghệ hỏi.
Hổ cha quay đầu nhìn hổ con, sau đó lại đưa mắt sang đánh giá Tiểu Hắc một lượt từ trên xuống dưới, đầu to khẽ gật gù như thể đang hài lòng.
Mọi người: "???"
Hổ cha có ý gì vậy?
Kiều Nghệ hoang mang nhìn về phía hổ mẹ, nhưng hổ mẹ cũng không biết nó đang suy nghĩ gì, tiện tay cầm lấy quyển vở trên bàn trà và ném xuống chân của hổ cha.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận