Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 359

Chương 359
***
Trong căn phòng lờ mờ thỉnh thoảng truyền ra tiếng vọc nước, kèm theo đó còn có tiếng hát du dương đẹp đẽ.
Tiếng hát đột nhiên im bặt, sau đó thì răng rắc một tiếng, cửa lớn bị người bên ngoài mở ra.
"Cộp cộp cộp."
Tiếng giày cao gót giẫm trên gạch men trong phòng vô cùng rõ ràng, lại cạch một tiếng, đèn bị người tới bật lên. Trong căn phòng mờ tối nhất thời sáng như ban ngày, nhìn bên trong căn phòng không có đồ đạc gì, chỉ có một cái bể nước trong suốt cực lớn đặt ở chính giữa căn phòng.
"Ra đây đi."
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, hồi lâu cũng không có ai trả lời cô ta.
"Tôi nói là ra đây."
Tiếng nói của người phụ nữ hình như có hơi tức giận, nhưng vẫn không có ai đáp lại cô ta.
Đôi mắt luôn lạnh lùng của Hà Nguyệt Liên mang theo tức giận nhìn bể nước chính giữa căn phòng. Cô ta nặng nề giẫm lên giày cao gót đi tới trước bể nước, cong ngón tay gõ gõ vào mặt ngoài của bể nước.
"Tôi không thích lặp lại một câu ba lần đâu. Nhu Trinh, đừng chọc tức tôi."
Giọng nói của cô ta vừa rơi xuống thì nghe thấy tiếng rẽ nước, dường như có người từ dưới đáy bể vọt lên mặt nước.
Hà Nguyệt Liên ngước mắt nhìn lại thì chỉ thấy một đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu. Tâm trạng của cô ta dường như trở nên khá hơn không ít, nhưng sắc mặt của cô ta đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi khi nghĩ đến chuyện ở thành phố Phong Tháp.
"Nhu Trinh, chuyện ở thành phố Phong Tháp có phải là do cô làm không?"
Chuyện Hà Nguyệt Liên làm chưa từng thất bại, nhưng thành phố Phong Tháp lần này chính là Waterloo* trong cuộc đời cô ta! Nó đã thêm một lịch sử đen tối trong lý lịch hoàn mỹ của cô ta!
*Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. (bạn nào thích tìm hiểu sâu hơn thì gg nhé, vì nó khá là dài và chi tiết)
Chủ nhân của cặp mắt kia bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống nhìn chỗ người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đậm gần đó. Cô nàng rất đẹp, là người đẹp lạnh lùng, nhưng lòng của cô nàng lại đối lập rõ ràng với gương mặt xinh đẹp của mình!
Người phụ nữ này có trái tim xấu xí! Bẩn thỉu!
Hà Nguyệt Liên hận đến mức muốn tự tay móc trái tim của cô nàng ra!
"Nhu Trinh! Nói đi!" Hà Nguyệt Liên không nhịn được gầm thét một tiếng.
Người bị cô ta gọi là Nhu Trinh lúc này mới ung dung mở miệng, giọng nói của cô nàng trong trẻo dễ nghe, cực kỳ giống âm thanh của thiên nhiên trong truyền thuyết.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả." Dương Nhu Trinh dừng một lúc: "Tôi bị cô nhốt ở cái nơi nhỏ bé này, có thể có cơ hội nào để động tay động chân được chứ?"
Giọng nói của cô nàng nhẹ nhàng, không hiểu sao lại xoa dịu lửa giận trong lòng Hà Nguyệt Liên.
"Không phải cô làm thật sao?" Tuy là hỏi như vậy nhưng trong thâm tâm Hà Nguyệt Liên đã tin lời của Dương Nhu Trinh. Cô nàng bị mình nhốt ở chỗ này, hoàn toàn không biết tình hình bên phía thành phố Phong Tháp, xem ra zombie chuột thật sự là một điều bất ngờ.
Dương Nhu Trinh không nói gì, thấy Hà Nguyệt Liên định rời đi thì cô nàng đột nhiên nói: "Tôi muốn gặp Học Xuyên."
"Dương Học Xuyên đang bận, mấy ngày nữa tôi sẽ để cậu ta tới gặp cô."
"Tôi muốn gặp Học Xuyên." Dương Nhu Trinh cố chấp lập lại.
"Nhu Trinh ngoan nào, chỉ cần cô nghe lời thì Dương Học Xuyên mới có thể sống tốt."
"Tôi muốn gặp Học Xuyên." Dương Nhu Trinh chìm vào đáy nước, dùng đầu đập vào bể nước hết lần này đến lần khác.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận