Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 203

Chương 203
Trong chốc lát, cả người nó bị nước bắn ướt sũng, cảm giác lành lạnh làm hổ mẹ sung sướng nheo mắt lại.
Kiều Nghệ rất ít khi thấy hổ mẹ có dáng vẻ như bây giờ, cho nên hứng thú quan sát mấy lần, sau đó học theo dáng vẻ của hổ mẹ ghé người vào bên bờ suối, bàn chân nhỏ nhỏ hơn nhiều so với bàn chân to của hổ mẹ cũng vươn mình xuống suối giống như nó.
“Ngao?”
“Rống?”
Hai mẹ con liếc nhau một cái, dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Kiều Nghe không học theo hổ mẹ nữa, mà lấy móng vuốt vợt liên tục vào mặt suối, tạo lên những cơn sóng lớn.
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn trò nghịch ngợm của nhóc con, đuôi dài như có như không đập nhẹ lên mặt cỏ.
Lúc này, Tạ Vân Nhã đã bôi xong thuốc, thấy con Husky vẫn luôn nhìn về hướng của hổ trắng, dáng vẻ như thể rất muốn đến gần đó nhưng lại không dám, cô ấy hơi đau lòng, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Hắc, mày muốn tới đó chơi hửm?”
Con Husky quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
“Vậy mau qua đó đi, nhưng mày đừng nhiệt tình quá, đừng dọa cho hổ trắng nhỏ chạy mất.”
Cô ấy biết người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này yêu thương bé hổ trắng nhỏ kia cỡ nào, nếu dọa tới hổ trắng nhỏ, sợ là cả chủ lẫn vật cưng hai người họ đều khó bảo toàn thân thể.
Con Husky vui vẻ vẫy đuôi, nhưng vẫn do dự nhìn hổ trắng lớn.
Nghe được tiếng sột soạt, hai mẹ con không hẹn mà cùng lúc nhìn sang, con Husky đang định tới gần cũng dừng chân, không dám đến gần hai mẹ con các cô, đành đi ngược sang phía khác, dậm bước chân đi quanh bờ suối.
Ánh mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ đều bị con Husky hấp dẫn, dường như muốn xem nó định làm gì.
Thấy nó dẫm chân vào nước, bốn chân đều ướt đẫm, thậm chí còn làm động tác đào hố, càng đào càng hưng phấn, bọt nước bắn tung tóe khắp người.
Kiều Nghệ: “...”
Hổ mẹ: “...”
Hai mẹ con đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, Tạ Vân Nhã đứng ở xa xa nhìn theo con Husky cũng sa ha ra lời mà che mắt mình lại, không dám nhìn nữa.
Con chó ngốc nghếch này hết cứu được rồi, lại bỏ đi chơi một mình.
Nghe được động tĩnh, Thẩm Chi Hủ cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy con Husky đang vui vẻ như phát điên, bỗng nhiên cảm thấy may mắn là hổ trắng nhỏ chỉ hơi nghịch ngợm một chút, còn bình thường đều rất ngoan ngoãn.
“Ngao ngao, lại đây nào.” Anh nhẹ giọng gọi.
Hai tai nhỏ của Kiều Nghệ run run, nghe lời đi qua.
“Grừ grừ…” Sao vậy?
“Ngao ngao muốn ăn sống hay chín?” Thẩm Chi Hủ chỉ vào quả trứng chim.
“Ngao…” Không muốn ăn sống đâu, muốn ăn chín cơ.
“Sống hả?” Thẩm Chi Hủ thuận miệng hỏi, thấy hổ trắng nhỏ lắc đầu thì hiểu ý của cô, rồi lại nhìn thoáng sang hổ trắng lớn. Đầu tiên anh đập trứng chim vào chén, sau khi lòng trứng chảy ra mới cầm chén đưa cho hổ trắng lớn.
“Đây là trứng chim sống, Đại Bạch ăn trước thử xem, đợi lát ta nấu nó chín, sẽ cho mi thử xem cái nào hợp khẩu vị hơn.”
Hổ mẹ gật đầu, ý bảo nó đã hiểu, sau đó cúi đầu lè lưỡi liếm một miếng, hút trứng vào trong miệng, hai mắt tròn xoe nheo lại, tựa như đang rất hài lòng với mùi vị của trứng.
“Còn muốn ăn nữa không?” Thẩm Chi Hủ thử hỏi.
Hổ mẹ liếm thêm một miếng trứng nữa, lại gật đầu.
Thẩm Chi Hủ lại đập thêm hai quả vào chén, sau đó chia trứng chim trong rổ làm ba, một phần cho vào trong nồi, chuẩn bị nấu chín.
Hổ mẹ nằm sấp xuống, ăn ngon lành.
Con Husky chơi chán cũng bò lên bờ, nó lắc người một cái làm bọt nước bay tứ tung, sau đó chạy đến bên cạnh chủ nhân, bộ lông ướt sũng cọ loạn trên người cô ấy.
Tạ Vân Nhã cạn lời, nắm lấy cổ nó kéo xa khỏi người mình.
“Đừng lộn xộn, có phải muốn ăn đấm không hả?” Tạ Vân Nhã trừng mắt với nó.
Con Husky không chút lung lay, ngửi ngửi được mùi thơm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Trừ bỏ cơm sáng ra thì Tạ Nhã Vân vẫn chưa được ăn thêm thứ gì, chiếc ba lô vật tư của cô ấy đã bị mất lúc đánh nhau với nhóm người đeo khẩu trang, lúc này bắt đầu thấy đói bụng rồi, bụng con Husky càng không biết điều hơn, bắt đầu kêu ùng ục.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận