Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 392

Chương 392
"Được rồi, em đi chơi với Đại Bạch trước đi, tôi đi tắm."
Đi thôi đi thôi.
Kiều Nghệ rời khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, còn bảo anh mau thu dọn đi.
Thẩm Chi Hủ cong môi, hai tay ôm mặt của hổ trắng nhỏ giày vò một trận, lúc này mới hài lòng rời đi.
Kiều Nghệ: "..."
Kiều Nghệ không dám tức giận cũng không dám lên tiếng, ai bảo hôm nay cô làm chuyện sai trái chứ?
Kiều Nghệ đưa mắt nhìn Người đẹp ốm yếu vào phòng tắm, lúc này mới xụi lơ ở trên ghế sô pha.
Được rồi, mệt mỏi quá đi!
Sau này không thể khiến Người đẹp ốm yếu tức giận nữa, khó dỗ dành quá!
Nghĩ đến lúc bị Người đẹp ốm yếu đánh vào mông khi ở tầng hầm thứ tư của khu nghiên cứu, cô chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, im lặng grừ grừ vài tiếng rồi lăn qua lộn lại trên ghế sô pha.
Hổ mẹ biết nhóc con đã dỗ được thú hai chân, nó thở phào nhẹ nhõm khi nguy hiểm được loại bỏ, lười biếng nằm ngủ trên đệm.
Cây non mini thấy hành động của hổ trắng nhỏ thì cảm thấy thích thú, bộ rễ chạy từ trong chậu hoa ra rồi nằm thẳng ở trên bàn trà, sau đó bắt chước hổ trắng nhỏ lăn qua lăn lại.
Kiều Nghệ vô tình nhìn thấy hành động của cây non mini, sợi râu run lên, không muốn thừa nhận thực vật ngu ngốc như thế là thực vật biến dị cấp cao.
Không lâu sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Kiều Nghệ nằm dài trên ghế sô pha nghe tiếng nước rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong lúc mơ màng Kiều Nghệ chợt cảm thấy đau đớn không chịu nổi, xương cốt toàn thân như là bị ai đó nghiền nát, vừa sắp xếp lại vừa nghiền nát.
Bởi vì đau đớn nên Kiều Nghệ vô thức phát ra tiếng kêu đau đớn làm kinh động đến hổ mẹ. Nó vội vàng đứng lên rồi nhảy nhanh tới bên cạnh nhóc con, nhìn nhóc con có vẻ rất đau đớn, nó cúi đầu dịu dàng cọ vào đầu của cô, nhưng lúc chạm vào đầu nhóc con thì cảm thấy cơ thể cô rất nóng.
Hổ mẹ hoảng sợ lỗ tai cụp ngược ra ở sau đầu, nó dùng đầu đẩy đẩy nhóc con để đánh thức cô, nhưng dù thế nào thì nhóc con cũng không tỉnh dậy.
Hổ mẹ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm Thẩm Chi Hủ.
Lúc này Thẩm Chi Hủ vào phòng tắm chưa đến mười phút, cửa kính truyền đến tiếng ầm ầm, còn có tiếng gầm khẩn thiết của hổ trắng lớn.
Không hiểu sao Thẩm Chi Hủ có một loại dự cảm không tốt, anh cầm vội áo choàng tắm ở bên cạnh khoác vào rồi vội vàng mở cửa kính ra.
"Đại Bạch, sao vậy?"
Hổ mẹ vừa thấy Thẩm Chi Hủ đã vội vàng chạy lại bên cạnh nhóc con, đôi mắt giống y hệt mắt của hổ trắng nhỏ chứa đầy lo lắng và sốt ruột.
Thẩm Chi Hủ đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn bất lực và đáng thương của hổ trắng nhỏ, anh quay ngoắt sang, chỉ thấy hổ trắng nhỏ nằm nghiêng ở trên ghế sô pha, chân sau vô thức co rút lại. Trái tim của anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khi thấy hổ trắng như vậy, đau đến mức anh sắp thở không nổi.
"Ngao Ngao, Ngao Ngao!"
Thẩm Chi Hủ lao tới muốn chạm vào hổ trắng nhỏ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, đôi mắt trở nên đỏ bừng.
"Chuyện gì vậy? Ngao Ngao, em tỉnh lại đi."
Cuối cùng anh vẫn chạm vào hổ trắng nhỏ, xuyên qua lớp lông thật dày của cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của người cô cao đến kinh người.
"Rống..."
Hổ mẹ lo lắng không thôi, móng vuốt lộ ra bộ móng sắc bén, bất an cào xuống gạch men sứ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận