Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 664

Chương 664
“Ngao ngao?” Thẩm Chi Hủ đứng ở trước mặt Kiều Nghệ, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thì khẽ nhướng mày.
“A, không, không có gì đâu.”
“Sao lại thất thần như vậy?”
Thẩm Chi Hủ hơi cúi người xuống, gương mặt đẹp trai đột nhiên phóng lớn ở trước mặt Kiều Nghệ, cô sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, chỉ là một giây tiếp theo người đàn ông tuấn tú ở trước mặt ôm lấy eo cô khẽ siết chặt, nhiệt độ của lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp vải dệt, truyền tới da thịt khiến da đầu cô tê dại.
“Em sao vậy? Cẩn thận không ngã.”
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói cưng chiều của Thẩm Chi Hủ thì gõ má hơi ửng đó, không thể tin được nói: “Tôi đâu có ngu ngốc như vậy.”
“Thật chứ?” Thẩm Chi Hủ cười khẽ.
Kiều Nghệ có hơi xấu hổ, lại cảm thấy Người đẹp ốm yếu vẫn chưa thu lại cánh tay đặt ở trên eo mình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khó tả. Nhưng cảm xúc này không duy trì được lâu, Người đẹp ốm yếu hình như ý thức được điều gì đó, thu tay lại làm cô hơi mất mát.
“Sao hôm nay em không xuống dưới tầng? Có đói không? Tôi làm bánh bao đó.” Thẩm Chi Hủ ngừng lại một lát, thấy Kiều Nghệ nghe hai từ bánh bao mắt lập tức sáng lên thì trong lòng tràn ngập vui sướng, muốn nấu tất cả những món ngon mà mình học được trong đời cho cô ăn.
“Tôi không đói lắm.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, nhớ tới mục đích của mình, vô thức ôm lấy tay của Người đẹp ốm yếu, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui sướng: “Người đẹp ốm yếu, Người đẹp ốm yếu, mama của tôi và Tiểu Thụ hấp thụ tinh hạch màu hồng rồi! Cả hai đều biến thành người rồi!”
Con ngươi Thẩm Chi Hủ khẽ co lại, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy Kiều Nghệ nói đầy hưng phấn:
“Trời ơi, Người đẹp ốm yếu không biết mama của tôi đẹp tới mức nào đâu! Da trắng môi đỏ, cơ thể nóng bỏng, khí chất lạnh lùng, đúng là một quý cô xinh đẹp!”
“Đúng rồi, còn có Tiểu Thụ nữa! Trước khi hấp thụ tinh hạch màu hồng, tôi có suy đoán Tiểu Thụ chắc là một tên nhóc thối tha! Quả nhiên, nó là một bé trai, hơn nữa khoảng chừng ba tuổi dáng vẻ mập mạp! Tóc có màu xanh biếc, ha ha ha ha ha ha. Tôi nói cho anh nghe, anh không biết chứ Tiểu Thụ bởi vì cả người không xanh biếc nên khóc lóc thảm thiết, tôi phải tốn rất nhiều thời gian để dỗ dành nó đó!”
Kiều Nghệ nói xong, nhìn Người đẹp ốm yếu bằng đôi mắt tràn ngập ý cười, nhưng lại đối diện với đôi mắt đen sâu hun hút của anh. Trái tim cô run lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe được tiếng nói trầm ấm dễ nghe của anh.
“Ở trong mắt tôi, Ngao Ngao xinh đẹp nhất.”
Một lúc sau, mặt Kiều Nghệ đỏ bừng, trong lòng nổi lên những bọt khí ngọt ngào, rất lâu mới khẽ lẩm bẩm: “Tôi, tôi không tin đâu, anh còn chưa nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của mama tôi.”
Kiều Nghệ nghĩ tới việc Người đẹp ốm yếu sẽ chết mê chết mệt vẻ đẹp của mama giống như mình thì trong lòng có hơi chua xót, cảm thấy không được thoải mái.
“Cho dù có gặp được thì ở trong mắt tôi Ngao Ngao vẫn là người đẹp nhất.”
Kiều Nghệ vui sướng, đang định khen Người đẹp ốm yếu có cái miệng ngọt ngào biết dỗ dành người khác, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cưng chiều của anh, suy nghĩ của cô lại thay đổi.
“Người đẹp ốm yếu, tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Không, không phải bởi vì anh ấy cũng thích mình đấy chứ?
Ý thức được sẽ có khả năng này, Kiều Nghệ vô thức nắm chặt lấy tay anh, sau khi hỏi câu này thì có hơi căng thẳng, thấp thỏm, bất an và nhiều cảm xúc khác giống như cây mây dây leo bò đầy trái tim cô, cô rất sợ câu trả lời của anh không phải là điều mình mong muốn.
Mắt Thẩm Chi Hủ tối sầm, không để ý tới đau đớn ở trên cánh tay, một tay khác nâng cằm cô lên, mạnh mẽ làm ánh mắt hoảng loạn của cô đối diện với mình.
“Bởi vì, anh thích Ngao Ngao.”
Thình thịch..
Thình thịch thình thịch…
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Thế giới của Kiều Nghệ dường như trở nên yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập loạn nhịp của mình, khung cảnh trước mắt dường như mờ ảo, chỉ có lại Người đẹp ốm yếu ở trước mắt là sống động.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận