Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 57

Chương 57
Lâm Tuấn Thanh muốn nói lại thôi, Dư Giai Âm hiểu ý của anh ta, nhưng cô ta không cảm thấy Trình Dao có thể có áp lực gì.
Từ thời kỳ đầu của tận thế, chị ta đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, trở thành dị năng giả người người ghen tị, trước đó, người trong đội ngũ hầu như đều tâng bốc chị ta, cho nên chị ta thì có áp lực gì chứ?
Chỉ có mình, mang danh em họ Trình Dao, những người có sức chiến đấu hơi mạnh trong đội ngũ đều chướng mắt mình, đều cho rằng mình là đồ vướng víu! Nếu không phải mình khúm núm, nhân nhượng trong đội ngũ, thì sao bọn họ có thể để mình vào mắt?
Càng nghĩ, trong lòng Dư Giai Âm càng thấy không thoải mái, căm hận thế giới này bất công, nếu Trình Dao có thể thức tỉnh dị năng, vì sao cô ta lại không thể?
Hô hấp của Dư Giai Âm nặng nề, tay bưng bát nắm quá chặt.
Có lẽ phát hiện Dư Giai Âm không ổn lắm, Lâm Tuấn Thanh lo lắng gọi cô ta: "Giai Âm? Giai Âm, em sao thế?"
"Không có, không có gì." Dư Giai Âm lấy lại tinh thần, vội vàng đè nén cảm xúc cuồn cuộn của mình, tiếp tục cười cười: "Anh Tuấn Thanh nói đúng, có lẽ chị Dao Dao chịu áp lực quá lớn, em sẽ không so đo với chị ấy. Được rồi, em phải mang thịt thỏ cho chị Dao Dao, nếu để nguội mất thì ăn không ngon nữa."
Vừa dứt lời, Dư Giai Âm không đợi Lâm Tuấn Thanh phản ứng lại, bưng bát lên tầng, Lâm Tuấn Thanh đứng ở sau lưng nhìn biểu hiện của cô ta, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục.
Lúc Dư Giai Âm đi đến cửa phòng Trình Dao thì đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta hít một hơi thật sâu, cười ngọt ngào như mọi khi.
"Cốc cốc…"
Trong phòng, Trình Dao ngồi trên giường giơ cánh tay lên, nhìn dây leo màu xanh to bằng ngón tay quấn quanh trên cánh tay nghe thấy động tĩnh, đưa mắt nhìn về phía cửa, mà dây leo quấn quanh trên cánh tay nàng cũng theo động tác của chủ nhân mà xoay đầu về phía cửa.
Trình Dao sờ dây leo, không thu lại dị năng, cứ tùy ý để dây leo do dị năng hệ mộc ngưng tụ ra quấn quanh ở trên cánh tay, xuống giường đi mở cửa, nhìn thấy người đứng ở cửa là Dư Giai Âm, hơi nhướng mày.
"Chị Dao Dao, đây là thịt thỏ do mấy người anh Trương bắt được, em mang lên cho chị." Dư Giai Âm ngọt ngào nói, khóe mắt tại liếc về phía dây leo quấn quanh cánh tay Trình Dao, nụ cười hơi cứng lại.
Trình Dao thấy thay đổi nhỏ xíu trong biểu cảm của Dư Giai Âm, âm thầm nhìn lướt qua cánh tay của mình.
Kiếp trước cho đến khi qua đời, nàng cũng không hiểu vì sao cô em họ mà mình yêu thương nhất và thanh mai trúc mã nhiều năm Lâm Tuấn Thanh lại liên hợp với đám vô sỉ kia, mưu tính không gian của mình.
Bây giờ, sau khi sống lại, nàng mới hiểu Dư Giai Âm đã sớm thầm mến Lâm Tuấn Thanh nhiều năm, hận nàng có quan hệ thân mật với Lâm Tuấn Thanh, và... Cô ta ghen ghét việc nàng sở hữu dị năng.
Xem ra, kiếp trước nàng thật sự bị tình thân che mờ đôi mắt rồi, ngay cả việc đối phương có tâm tư đố kỵ rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện, khó trách bọn họ lại có ý đồ với nàng.
"Không cần, tôi không đói, mọi người ăn đi." Trình Dao thẳng thừng từ chối.
"Như vậy sao được? Tất cả mọi người đều có phần." Dư Giai Âm chu môi, bất mãn trừng mắt với nàng.
"Vậy cô ăn hai phần đi." Trình Dao biết người trong tiểu đội đều đã bị Dư Giai Âm tẩy não, đều không ưa nàng, nếu đã vậy, sao nàng phải ăn đồ của họ khiến cho người ta càng thêm ghét chứ?
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Trình Dao hiện vẻ mỉa mai.
Trình Dao không biết vì sao Dư Giai Âm lại làm như vậy. Nhưng nàng muốn biết, không có nàng che chở, ngoại trừ Lâm Tuấn Thanh, những người khác trong tiểu đội có thể kéo cô ta lên trong lúc nguy hiểm không? Hoặc là, sau khi Dư Giai Âm đến căn cứ Hoài Long, còn có thể sống thoải mái như đời trước nữa hay không?
Nàng, thật sự rất tò mò.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận