Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 553

Chương 553
“Thật chứ.”
Có lời nói của Thẩm Chi Hủ, Kiều nghệ cảm thấy an tâm hơn nhiều, mím môi mỉm cười.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, hồi tưởng lại ký ức kiếp trước, anh nhớ từng lấy được mấy tinh hạch màu hồng ở căn cứ Đông Nam, nếu tinh hạch màu hồng này là điểm mấu chốt để hổ trắng nhỏ hóa thành hình người, thì…
Thẩm Chi Hủ cụp mắt, nhìn thật sâu vào con hổ trắng lớn đang nằm ở trên chiếc sô pha mới tinh.
Hổ mẹ nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người khác, chợt ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh thì khựng lại.
Gào, sao thú hai chân lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy?
Hổ mẹ còn chưa kịp hiểu ra thì Thẩm Chi Hủ đã thu hồi ánh mắt, nó cũng không nghĩ ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao thú hai chân không làm chuyện gì tổn hại tới mình là được.
Hổ mẹ nghĩ như vậy lại nằm xuống, mắt hổ híp lại, cái đuôi dài cuộn tròn ở trước người mình, chóp đuôi thỉnh thoảng lại vung vẩy vài cái.
***
Bầu trời vừa mới ửng lên một màu trắng xóa, hai bóng dáng mạnh mẽ rón rén lẻn từ trong nhà ra. Không lâu sau, một cây non mini cao khoảng mười centimet chạy lộc cộc theo sau hai bóng hình kia. Bọn họ né tránh đội ngũ tuần tra, chạy ra ngoài thị trấn.
Thẩm Chi Hủ đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng dáng hai hổ một cây dần dần đi xa rồi mới thu hồi ánh mắt. Anh khoanh chân ngồi xuống và sắp xếp lại dị năng dồi dào trong cơ thể.
Khi trời sáng, tiếng chim hót vang lên, cây non mini đi theo phía sau hổ trắng lớn muốn bắt những con chim đang hót. Nhưng sau khi nó nhận ra đám chim này chỉ là chim bình thường chưa biến dị thì lại mất hết hứng thú thu cành lại.
“Rống rống…”
Đến rừng núi, hổ mẹ ngửa đầu lên trời gầm một tiếng. Tiếng hổ gầm nặng nề uy lực khiến Kiều Nghệ dựng thẳng đuôi, cũng gầm theo một tiếng, mỗi tội âm thanh của cô lộ vẻ hơi non nớt, không được khí thế bằng hổ mẹ.
Kiều Nghệ bĩu môi, có vẻ hơi không vui.
Hổ mẹ nhận ra tâm trạng của nhóc con, dùng chóp đuôi vỗ về cô.
“Grao…”
Nó gầm nhẹ một tiếng an ủi Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nghiêng đầu ngoan ngoãn đáp lại.
Bọn họ không đứng đó đợi quá lâu đã chia nhau ra tự đi săn bắt.
Một tiếng sau, Kiều Nghệ và hổ mẹ đã ăn uống no say, chắc là lúc này đám người Sở Thiên cũng đã dậy. Kiều Nghệ không tiện quay về với hình dạng này nên chạy ra trốn sau cây đại thụ, mở khiên chắn lên, cởi balo được Người đẹp ốm yếu cho đang đeo trên lưng ra. Cô chỉ vừa suy nghĩ là thân hình hổ trắng dài gần hai mét lập tức biến thành cô gái khoảng mười hai tuổi.
Cả người cô hoàn toàn trần trụi, làn da chạm vào không khí hơi lạnh không khỏi nổi da gà. Cô hơi run lên, vội vàng lấy quần áo đã được Người đẹp ốm yếu chuẩn bị cất trong ba lô ra để mặc vào, cuối cùng là khoác một chiếc áo khoác màu xanh sẫm bên ngoài.
Sau khi mặc xong, Kiều Nghệ thu hồi khiên chắn, đập vào mắt cô là hổ mẹ và cây non mini.
Khóe mắt Kiều Nghệ không khỏi co rút mấy lần, hổ mẹ nhìn chằm chằm cô thì không sao nhưng cây non mini bị sao vậy chứ?
Vì vậy, cô chống nạnh, nói với cây non mini: “Cây non, mày đang nhìn cái gì đấy? Mày biết nhìn là bất lịch sự lắm không hả?”
Cây non mini hơi sửng sốt.
[Tôi không thấy gì hết thật đó]
“Đương nhiên, mày mà nhìn thấy thì còn nói làm gì nữa?” Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, dị năng của cô đâu phải chỉ để trưng.
Cây non mini càng bối rối hơn.
[Cô đang nói cái gì vậy hổ trắng nhỏ?]
Nó nghe riêng lẻ từng chữ thì có thể hiểu nhưng tại sao ghép vào một chỗ lại khó hiểu ngang ta?
Kiều Nghệ thấy thế không nhịn được, nở nụ cười: “Được rồi được rồi, không trêu mày nữa.”
Cô cũng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ cây non mini ngốc nghếch cũng chỉ đi theo chân hổ mẹ đến, cô không nên so đo với nó làm gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận