Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 437

Chương 437
Kiều Nghệ khẽ run, đột nhiên nghĩ tới việc sau khi biến thành người thì chưa từng săn bắt lần nào, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, cô vươn tay gãi cằm hổ mẹ, nghe thấy âm thanh vui thích phát ra từ cổ họng của hổ mẹ thì nhẹ nhàng nói: “Mama, lần sau con cùng đi săn thú với mama được không?”
Hổ mẹ mở to đôi mắt đang khép hờ, hừ mũi một tiếng.
Kiều Nghệ biết hổ mẹ như vậy là đã đồng ý, cô cười khúc khích, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt: “Đến lúc đó chúng ta thi xem ai ăn bắt được nhiều động vật hơn!”
Hổ mẹ bình tĩnh nhìn nhóc con mấy lần, lại khịt mũi mấy cái.
Giống như chắc chắn nó sẽ là người săn được nhiều nhất, dù sao thì nhóc con vẫn cứ là nhóc con.
Kiều Nghệ không biết trong lòng mẹ mình đang suy nghĩ gì, cô ôm lấy cổ hổ mẹ, cọ qua cọ lại, gò má bị lông cứng chọc cho đỏ bừng nhưng cô vẫn không ngừng lại.
Cây con mini cũng không chịu yếu thế, đung đưa cành đang quấn con mồi của mình.
Tôi, còn có tôi nữa!
Làm sao hổ trắng nhỏ có thể quên tôi được!
Nó sẽ là một cái cây ngu ngốc nếu không tham gia một trò chơi thú vị như vậy!
Kiều Nghệ hiểu ý của cây non mini, vội vàng nói: “Tao biết rồi, biết rồi, còn có mày nữa. Nhưng mà cũng phải nói rõ, chúng ta chỉ tính con mồi, không tính thực vật biến dị đâu nhé.”
Tôi biết rồi mà.
Cây con mini lại lắc lư lá cây thêm mấy lần nữa, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
...
Lúc này đám hổ trắng nhỏ đã rời đi gần một tiếng đồng hồ, Tạ Vân Nhã thấy bọn họ vẫn chưa về thì có hơi lo lắng xoa xoa đầu con chó Tiểu Hắc
“Tiểu Hắc, mày nói xem bọn họ có gặp phải chuyện gì không?”
Tiểu Hắc mê man mở to hai mắt nhìn chủ nhân của mình.
Tạ Vẫn Nhã không nhìn nó, ngược lại là nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh giống như một “Người cha già hiền từ” đang chuẩn bị bữa trưa cho “đàn con thơ” thì nghĩ thầm trong đầu chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Nếu như có chuyện anh chắc sẽ không bình tĩnh như vậy được.
Tạ Vân Nhã nghĩ tới việc đứa nhỏ kia đã trưởng thành hơn nhiều, trái tim căng chặt cũng thả lỏng hơn.
Thật ra thì cô ấy rất thích trẻ con, nhưng ngoại trừ lần đứa trẻ tới đưa xúc xích cho Tiểu hắc thì em ấy cũng chưa từng tới đây, nếu không phải dính lấy Thẩm Chi Hủ thì lại đi theo hổ trắng lớn, cô ấy có muốn gần gũi với ẻm cũng không dám.
“Haizzzz…”
Tạ Vân Nhã thở dài một, liếc mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đến gần Thẩm Chi Hủ.
Người nọ không phải là ai khác, chính là Cố Hựu Kỳ.
“Bọn họ đã đi một tiếng đồng hồ rồi, anh không lo lắng ư?” Cố Hựu Kỳ ngửi thấy mùi cơm rang, vô thức nuốt nước bọt.
Kỳ lạ thật, không phải mình mới vừa ăn cơm no à, tại sao giờ lại đói rồi?
Hơn nữa, sao Thẩm Chi Hủ này cái gì cũng biết, không chỉ có dị năng lợi hại mà tài nấu nướng cũng tốt như vậy?
Cố Hựu Kỳ cũng muốn hỏi anh rằng cơm rang này có thể trao đổi không?
“Đại Bạch là động vật biến dị băng hệ cấp 5.”
Nói cách khác, có Đại Bạch ở đó thì bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả.
Cố Hựu Kỳ nghe xong thì uất nghẹn, anh ta còn đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Thẩm Chi Hủ bổ sung một câu.
“Cây nhỏ là thực vật biến dị cấp 5.”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Đúng vậy, Cố Hựu Kỳ đã phát hiện ra Tiểu Thụ Miêu mà Thẩm Chi Hủ hay cầm không phải là vật trang trí, mà là một cái cây có thể biến to biến nhỏ, có lực sát thương giống như thực vật biến dị.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận