Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 837: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (14)

Chương 837: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (14)
Nó không ôm lấy gương mặt tròn của hổ lớn giống như anh trai nhà mình, ngược lại là nhìn trúng cái đuôi to của hổ cha. Bé con thở hổn hển bò qua, hai móng vuốt nhỏ nhắn ôm lấy cái đuôi to, há cái miệng chưa mọc răng của mình ra rồi cắn một miếng, nước bọt làm ướt lông của con hổ lớn.
Hổ cha bị “địch tấn công” ở trước lẫn sau, không dám động đậy. Thế nhưng chóp đuôi của nó lại có suy nghĩ riêng, hơi vung vẩy mấy cái đã thoát khỏi miệng hổ của bé con trắng tuyền.
Trong lòng không còn “đồ chơi”, bé hổ trắng tinh lại ngẩn người, đôi mắt hổ màu xanh đậm kia tựa như có cảm giác nước mắt lã chã.
Thẩm Chi Hủ đẩy cửa ra bước vào, bắt gặp hai bé hổ con của anh, một con đang dùng thân thể của mình ôm lấy mặt hổ cha. Con còn lại cách cái đuôi của nó rất gần, có điều dáng vẻ nhỏ bé lộ ra vẻ đáng thương, có cảm giác như sắp òa khóc đến nơi.
Anh khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Kiều Nghệ đang nằm trên đệm xem kịch vui.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Chi Hủ vừa hỏi vừa đặt sữa dê đã hâm nóng xuống trước mặt cô, đồng thời bên cạnh sữa dê còn có thịt heo rừng anh mới nướng xong.
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, dùng móng vuốt vẽ vời trên laptop mấy lần, kể lại tóm tắt những chuyện vừa mới diễn ra.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được, trên môi nở nụ cười.
[Cục cưng thật đáng thương, anh bế tụi nhỏ về đi.]
Thẩm Chi Hủ đáp một tiếng, anh đang định đứng lên bế hổ con trở về, nào ngờ bé hổ con lại gồng sức trèo lên người hổ cha. Lần này, nó không cố chấp cái đuôi to của hổ cha nữa, mà là trèo từ cái đuôi leo đến trên lưng ông ngoại. Thân thể nhỏ bé run run rẩy rẩy, tựa như một giây kế tiếp sẽ rơi xuống thảm.
Sau khi hổ cha chú ý đến, toàn thân nó cứng ngắc giống như một pho tượng, thật sự không dám nhúc nhích. Nó sợ mình động đậy thì hổ con trên lưng sẽ rơi xuống.
Bé hổ con trông yếu đuối như vậy, nếu như tụi nhỏ ngã bị thương thì phải làm sao?
Phụt...
Kiều Nghệ không nhịn được, đôi mắt hổ tràn ngập nụ cười, sau đó giơ móng vuốt lên vỗ vỗ Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, bảo anh mang hai bé hổ con làm loạn về.
Anh đứng dậy đến bên cạnh hổ cha, xách hổ con trắng tuyền trên lưng nó lên, cảm nhận được bé con giãy giụa thân mình trong lòng bàn tay mình. Sau đó, bốn chân buông thõng xuống, như thể bị số phận khống chế vị trí hiểm yếu, vừa đáng thương lại bất lực.
Anh cố nhịn cười, tay còn lại túm lấy bé hổ con đang dán sát vào mặt hổ cha. Nó giống hệt em gái nhà mình, đều là giãy giụa thân thể một lần trước, sau đó bốn chân rủ xuống.
“Anh em khó khăn” liếc nhìn lẫn nhau, một giây sau, bọn họ đồng thời kêu lên grào grào.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, bèn không nhanh không chậm xách hai đứa nhỏ đến bên cạnh Kiều Nghệ. Tay thoáng buông lỏng, hai bé hổ con lập tức rơi xuống trên người cô.
Kiều Nghệ đang chuẩn bị ăn cơm trưa thấy vậy, chỉ có thể cạn lời trợn trắng mắt.
Vốn tưởng rằng hai bé hổ con sẽ còn ầm ĩ một trận, không ngờ vừa rồi tụi nhỏ quậy hổ cha đã mệt mỏi. Chẳng cần ai thúc giục, hai anh em hổ con tự động tìm đến khẩu phần lương thực của mình, kêu "grao grao" mà bú sữa.
Kiều Nghệ nhìn thấy cảnh này, chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu ăn bữa trưa của mình.
Trên người không còn hổ con làm loạn, hổ cha ấm ấm ức ức dán sát bên cạnh vợ mình. Nó dùng cái đầu lớn cọ cọ vào cổ hổ mẹ, âm thanh mơ hồ không rõ phát ra từ cổ họng, dù là ai cũng có thể nghe ra được sự uất ức của nó.
Kiều Nghệ đang ăn trưa len lén liếc nhìn, thấy đáy mắt luôn luôn lạnh lùng của hổ mẹ lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng tựa như không cưỡng lại được hổ cha đang ấm ức, nó cam chịu số phận liếm liếm đầu chồng mình mấy lần.
Lần này hổ cha vui vẻ rồi, chóp đuôi lông xù cũng vung vẩy theo tâm trạng.
Xem kìa, đáy mắt Kiều Nghệ hiện lên nụ cười, cảm thấy cuộc sống như thế thật sự là quá ấm áp và tốt đẹp rồi.
“Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Chi Hủ nói một tiếng “mời vào”. Cửa phòng lập tức bị người khác đẩy ra, là cây non mini tới, sau lưng còn có hai cái đuôi to lớn đi theo...
Là Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên.
“Ơ, Tiểu Nghệ đang ăn cơm à?”
Kiều Nghệ khẽ gật gật đầu đáp lại Cố Hựu Kỳ.
Hổ mẹ thấy có người tới, nhanh chóng dừng... động tác liếm lại.
Hổ cha ai oán liếc nhìn vợ nhà mình, kế đó hừ mũi với Cố Hựu Kỳ ở bên kia, tỏ vẻ khinh thường.
Cố Hựu Kỳ: “???”
Anh ta hình như không trêu chọc nó mà nhỉ?
Hổ mẹ cạn lời liếc nhìn hổ cha, sau đó đứng lên, bước đi ưu nhã rời khỏi.
Hổ cha vội vàng đuổi theo, thái độ dính sát như keo.
Sau khi “hai vợ chồng” rời đi, Cố Hựu Kỳ mới dám mở miệng hỏi: “Tôi đắc tội Nhị Bạch ở chỗ nào rồi hả?”
Râu của Kiều Nghệ run lên, ném một ánh mắt cho Người đẹp ốm yếu, bảo anh đáp lời.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa cằm: “Có lẽ là anh đã làm phiền nó và Đại Bạch thân mật.”
Đại Bạch rất hiếm khi chủ động thân thiết với Nhị Bạch ở trước mặt người khác, vừa rồi khó khăn lắm nó mới chủ động gần gũi “ông xã”, kết quả hai người họ lại tới. Đại Bạch lập tức dừng lại, Nhị Bạch có thể không tức giận ư?
Cố Hựu Kỳ: “...”
Thật là một câu trả lời hoang đường.
Anh ta bất đắc dĩ sờ sờ cổ: “Bây giờ chúng nó đi đâu vậy?”
“Đại Bạch thích ăn thịt sống tươi mới, vào lúc này hẳn là đi săn rồi.”
“Thì ra là như thế.”
“Tại sao hai người lại tới đây?” Thẩm Chi Hủ thuận miệng nói, khóe mắt liếc thấy cây non mini đang ngồi xổm bên cạnh Kiều Nghệ. Đáy mắt anh lóe lên nụ cười khi thấy nó nhìn chằm chằm vào hai bé hổ con không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ một lòng muốn ăn cơm.
“Chúng tôi tới thăm bé con.” Sở Thiên trả lời anh, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, kiềm chế lòng hâm mộ mà liếc nhìn hai nhóc hổ con.
“Các người định ở lại bao lâu?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận