Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 184

Chương 184
Kiều Nghệ thấy vậy, không tranh cướp với hổ mẹ, mà ngoan ngoãn nhìn Người đẹp ốm yếu, chờ anh đút cho cô ăn.
Ai ngờ Người đẹp ốm yếu lộ ra một biểu cảm tiếc nuối.
"Ngao Ngao không trả lời được, không có phần thưởng."
Kiều Nghệ: “..."
Đáng giận, Người đẹp ốm yếu xấu tính muốn chết!
Cô tức giận hừ một tiếng, kiêu ngạo nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ cho Thẩm Chi Hủ thấy một sườn mặt.
Lần này, Thẩm Chi Hủ không nuông chiều hổ trắng nhỏ, ngồi xuống bình chân như vại.
Hổ trắng lớn ăn thịt bò khô xong thì hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Sau một lúc lâu, nó mệt mỏi, nằm cuộn tròn bên cạnh tấm vải, híp mắt lại, không rõ có ngủ hay không.
Kiều Nghệ đợi một lúc lâu cũng không thấy Người đẹp ốm yếu dỗ mình, ngược lại chờ được một tiếng chậc chậc như đang trêu chó.
Vốn dĩ Kiều Nghệ đang hơi tức giận nghe thấy âm thanh này thì hung tợn nhìn sang chỗ phát ra, sau khi nhìn thấy là một người đàn ông cao lớn mặc áo rằn ri, quần túi hộp, anh ta đang vô cùng hứng thú mà nhìn cô, thấy cô nhìn qua, âm thanh chậc chậc kia càng ngày càng vang dội.
Ngu ngốc.
Cô cũng không phải chó!
Kiều Nghệ tức giận há mồm rống người đàn ông một tiếng, mặc dù có hơi bập bẹ giọng sữa, nhưng vẫn vô cùng khí thế.
Nghe thấy tiếng gào tức giận của bé con, hổ trắng lớn lập tức đứng lên, cong lưng, dáng vẻ như chuẩn bị đi săn.
Tươi cười trên khuôn mặt người đàn ông cứng ngắc lại, đại khái không ngờ hổ trắng nhỏ lại không thích đùa như vậy.
"Ngao Ngao." Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve sống lưng cô từng chút một, nhưng ánh mắt nhìn về người đàn ông lại vô cùng lạnh lẽo.
Anh không thích ánh mắt nhìn Ngao Ngao của người đàn ông này, nó khiến anh muốn móc đôi mắt anh ta ra.
Dưới sự trấn an của Người đẹp ốm yếu, tâm trạng của Kiều Nghệ từ từ bình phục lại, hổ mẹ cũng lại gần, liếm lên mặt cô, sau đó mới lười biếng nằm về.
Không phải chỉ là súc sinh thôi sao? Có cần phải che chở như vậy không?
Lê Dụ Bân khinh thường bĩu môi, cất bước đi đến trước gian hàng của Thẩm Chi Hủ.
Cao Hoằng Khải nhận ra người đến là ai, mím môi, nhỏ giọng nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh Thẩm, đây là tiểu đội trưởng đội dị năng chính phủ của căn cứ Hoài Long, Lê Dụ Bân, là một dị năng giả hệ phong cấp 3. Nhưng có tin đồn nói anh ta đã tăng lên cấp 4."
Thẩm Chi Hủ không lên tiếng mà chỉ lạnh lùng nhìn Lê Dụ Bân, tay còn đặt trên lưng hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng trấn an cô.
Sau khi Lê Dụ Bân đến gần, nhìn thấy ghi chép trên quầy hàng, trên trang giấy trắng chữ viết màu đen ghi rõ đồ vật giao dịch, anh ta nhíu mày, có suy đoán nhất định với thực lực của hổ trắng lớn.
Đúng vậy, anh ta cảm thấy Thẩm Chi Hủ chỉ là một người bình thường, ưu điểm duy nhất đại khái là có thể thuần phục được một con hổ trắng lớn biến dị mà thôi.
"Đổi hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 lấy tinh hạch hệ hỏa cấp 3 thế nào? Tôi muốn đổi." Vừa dứt lời, Lê Dụ Bân lấy hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 từ trong túi nhỏ bên hông ra.
Ai ngờ Thẩm Chi Hủ không nhận, ngược lại dùng bút đen gạch đi mấy chữ “tinh hạch không thuộc tính cấp 3” trên giấy.
Kiều Nghệ thấy thế, cảm thấy Người đẹp ốm yếu làm rất hay, cái đuôi nhỏ không nhịn được mà quấn quanh cổ tay của anh.
Lê Dụ Bân cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngơ ngác, anh ta cau mày, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
"Anh làm vậy có ý gì?"
"Thay đổi chủ ý, chỉ đổi tinh hạch cấp 4."
Giọng điệu lạnh nhạt kia khiến Lê Dụ Bân từ sau khi thức tỉnh dị năng vẫn luôn kiêu ngạo, buồn bực.
"Tinh hạch cấp 4 à? Tôi sợ anh không có phúc đấy."
Trước giọng điệu uy hiếp trần trụi này, Thẩm Chi Hủ không chút dao động, nhưng hổ trắng nhỏ trong ngực anh không vui, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Không có phúc hưởng thụ cái quái gì, nhìn cái dáng vẻ không tử tế của anh ta kìa, rõ ràng là anh ta không có phúc hưởng thụ mới đúng!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận