Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 73

Chương 73
Cứ vậy lặp đi lặp lại như vậy khiến tính tình Kiều Nghệ càng tệ hơn, cô nhịn không được kêu grừ lên, cắn lấy cái tay của Người đẹp ốm yếu.
Kiều Nghệ vẫn còn lo lắng cho thân thể bệnh tật của Người đẹp ốm yếu này nên không dùng nhiều sức để cắn, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy hàm răng có hơi ngứa, nhịn không được mà cọ cọ lên tay anh.
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, đến khi tỉnh táo lại thì anh không cảm thấy đau đớn gì, lúc này mới biết rằng hổ trắng nhỏ đang đùa giỡn với anh, có điều qua chuyện này khiến anh biết được hổ trắng nhỏ không thích anh sờ lỗ tai, vậy nên anh có hơi tiếc nuối mà rút tay lại. Không ngờ hổ trắng nhỏ vẫn chưa chịu thả miệng ra, hàm răng vẫn cọ cọ vào chiếc áo khoác của anh.
“Em làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng kéo áo khoác.
Kiều Nghệ bất đắc dĩ buông miệng ra, không hiểu vì sao hàm răng của cô lại ngứa, khi nghe thấy Người đẹp ốm yếu hỏi mình, cô lắc lắc cái đầu tỏ ý mình không sao.
Kiều Nghệ nằm trên mặt đất bình tĩnh lại sau đó giơ móng vuốt chỉ chỉ cái chăn bông.
“Ngao ngao…” Tôi mang chăn bông về cho anh này, tối nay anh dùng nó đi, có hiểu không?
Thẩm Chi Hủ không hiểu: “Em có ý gì?”
Thật ngốc nghếch. (;¬_¬)
Kiều Nghệ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái rồi tiếp tục chỉ vào chăn bông.
“Em muốn cho tôi sao?” Thẩm Chi Hủ chợt hiểu ra.
Kiều Nghệ thấy anh đã hiểu, lúc này mới thu hồi lại móng vuốt về.
“Vì sao em lại muốn mang thứ này về cho tôi?”
Kiều Nghệ không nói gì, thầm nghĩ rằng không phải do anh xem tôi như cục bông ấm áp để ôm sao? Cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ không còn sự uy nghiêm của hổ nữa.
Hãy nhìn đi, bây giờ Người đẹp ốm yếu này không sợ cô nữa, còn thường xuyên sờ mó người cô, không hiểu sao anh lại có cái sở thích đó nhỉ? Vốn dĩ lông của cô cứng ngắc không mềm mại mà anh lại yêu thích cứ sờ hoài.(๐•̆ ·̭ •̆๐)
Thẩm Chi Hủ không ngốc, tuy là anh không hiểu suy nghĩ của hổ trắng nhỏ, nhưng cẩn thận suy đoán thì vẫn hiểu được vài phần, anh lập tức cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng anh không nói gì, có lẽ cơ thể lạnh lẽo của anh lúc trước đã dọa hổ trắng nhỏ này.
Cứ nghĩ như vậy, Thẩm Chi Hủ lại không nhịn được mà xoa xoa cái đầu đầy lông hổ trắng nhỏ.
“Em có tâm quá, tôi cảm ơn nhé.”
Kiều Nghệ hừ một tiếng, cô nhắm hai mắt lại nên không thấy được khuôn mày dịu dàng của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt đen của anh chứa đầy ý cười.
***
“Chíp chíp…”
Tiếng chim hót líu lo vào buổi sáng, bên trong hang động tối đen có một cái đầu tròn lông xù xù ló ra từ trong chiếc chăn bông màu đỏ rực.
Kiều Nghệ khó khăn bò ra từ trong ổ chăn, cả thân hổ có hơi ngốc ngốc.
Ngày hôm qua Kiều Nghệ đã cố gắng lôi kéo cái chăn bông này về là để bản thân thoát khỏi thân phận làm gối bông ấm áp, ai ngờ đêm đến trước khi ngủ cô vẫn bị Người đẹp yếu ớt dụ dỗ, vẫn bị anh ôm vào ổ chăn ngủ.
May là ban đêm trên núi rất lạnh nên Kiều Nghệ không thấy nóng nực khó chịu khi nằm trong ổ chăn.
Nghĩ như vậy Kiều Nghệ càng có tinh thần hơn, tối nay cô nhất định không để Người đẹp ốm yếu lừa gạt nữa, nếu không uy nghiêm của hổ nay còn đâu?
Sau khi Kiều Nghệ hạ quyết tâm xong thì lắc lắc thoải mái duỗi người cong eo, trước khi ra ngoài cô nhìn thoáng qua Người đẹp ốm yếu, phát hiện anh vẫn còn đang ngủ, chòm râu hổ khẽ run lên, trong lòng âm thầm mắng anh đúng là đồ quỷ lười. Lúc này cô mới vui vẻ tung ta tung tăng rời khỏi hang động.
Buổi sáng hôm nay Kiều Nghệ tìm kiếm xung quanh một vòng, vẫn không tìm thấy con mồi nhỏ nào để cải thiện bữa ăn, cô đành phải dời tầm mắt lên trên người con thỏ.
Kiều Nghệ không cần tốn quá nhiều sức đã bắt về một con thỏ, sau khi ăn uống no nê, cô lại cảm thấy hàm răng hơi ngứa, muốn cắn cái gì đó cho thoải mái răng mình, cô đành nhiệt tình hăng hái cắn xương thỏ để mài răng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận