Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 552

Chương 552
Đúng như dự đoán, khi cô nói ra những lời này, hổ mẹ vui vẻ vẫy đuôi, thậm chí còn khẽ liếm gò má mềm mại của nhóc con.
Ánh mắt ấm áp tràn đầy yêu thương đó khiến Sở Thiên cứng họng không nói thành lời, cuối cùng gã vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta chọn thành viên cho tiểu đội tiên phong đi.”
“Được.” Cố Hựu Kỳ đồng ý.
Bọn họ không để cho Thẩm Chi Hủ tham gia hành động lần này, mà để anh dẫn bảy dị năng giả có thực lực mạnh mẽ đã được tuyển chọn ra, vừa tấn công vừa phòng thủ gặp phải nguy hiểm cũng có cơ hội trốn thoát cao hơn.
“Ai là người dẫn đội?” Sở Thiên hỏi.
Cố Hựu Kỳ sở cằm, suy nghĩ một lát: “Để tôi dẫn đội đi.”
Trước tận thế, anh ta đã từng ở căn cứ Đông Nam một thời gian, nếu như may mắn còn có thể gặp lại người quen, cho nên để anh ta dẫn đội trong chuyến đi này là rất thích hợp.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi tìm chỗ dừng chân trước, ngày mai các anh sẽ xuất phát đi tới căn cứ Đông Nam.” Sở Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
...
Chạng vạng tối, đám người Thẩm Chi Hủ đã dừng chân ở một thị trấn nhỏ gần căn cứ Đông Nam nhất, nơi này đã bị người có dị năng của căn cứ Đông Nam dọn dẹp, không có zombie cũng không có vật liệu, những căn nhà nguyên vẹn này là nơi bọn họ có thể trú ngụ trong một thời gian ngắn.
Tuy nhiên, bởi vì lâu rồi không có người ở, nên trong phòng đầy bụi bặm, mọi người phải tốn khá nhiều công sức mới có thể dọn dẹp sạch sẽ được.
Hổ mẹ không gia nhập hành động vệ sinh lần này, chỉ có cây non mini cảm thấy nhàm chán nên dùng cành cuộn lấy chiếc khăn ướt đẫm rồi bắt đầu làm công việc dọn dẹp của một công nhân vệ sinh, san sẻ rất nhiều việc với Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ.
Sau khi quét dọn xong, Kiều Nghệ không hề cảm thấy mệt mỏi giơ hai ngón tay cái lên với cây non mini.
“Trời ơi, Tiểu Thụ Miêu, mày giỏi quá!”
Nếu như không có cây non mini, không biết cô và Người đẹp ốm yếu còn phải dọn dẹp tới khi nào nữa!
Cây non mini càng đắc ý, cuộn miếng giẻ lau uốn éo cơ thể của mình giống như đang nhảy múa, dáng vẻ này thật sự có hơi nhức mắt.
Kiều Nghệ không dám nhìn thẳng, nhưng bởi vì cây non mini là đại công thần cho nên cũng mặc kệ nó.
Cho đến khi Cố Hựu Kỳ đi tới, thấy bọn họ thiếu người mà còn dọn dẹp xong trước trước bèn tò mò hỏi thăm, sau khi biết công dụng tuyệt vời của cây non mini, anh ta dùng tinh hạch lừa cây non mini đi sang làm vệ sinh giúp mình.
Kiều Nghệ nhìn thấy cảnh này thì cười không ngừng.
Trong lúc nhất thời, căn phòng khách sạch sẽ trống trải chỉ còn lại hai người một hổ, Kiều Nghệ nín cười, ánh mắt đầu tiên nhìn hổ mẹ sau đó mới nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra, thuận thế nhìn sang, thấy ánh mắt cô có hơi mờ mịt, trong lòng không hiểu sao đột nhiên thắt lại: “Ngao Ngao, em sao thế?”
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, sự mê man trong ánh mắt biến mất sạch sẽ, khẽ lắc đầu.
“Có phải em đói rồi không?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.
“Có hơi hơi đói.”
“Em đợi một lát, tôi đi nấu cơm tôi.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì xoay người muốn đi vào phòng bếp, nhưng lại bị túm vạt áo kéo lại.
“Hửm?” Thẩm Chi Hủ cúi đầu nhìn: “Ngao Ngao sao thế?”
“Người đẹp ốm yếu, nếu hổ mẹ không thể đi cùng chúng ta tới căn cứ Đông Nam thì sao?” Cô không muốn rời xa hổ mẹ, cô tin Đại Bạch cũng có suy nghĩ giống vậy. Nếu nó không đi được, cô chỉ có thể trở về hình dáng hổ con vào rừng sống với nó một khoảng thời gian.
“Em đừng lo lắng, căn cứ Đông Nam là một căn cứ lớn, chắc chắn sẽ có những người mang theo động vật biến dị giống như Tạ Vân Nhã.” Thẩm Chi Hủ vừa nghe đã biết cô đang lo lắng gì, dịu dàng an ủi cô.
“Anh nói thật chứ?” Kiều Nghệ nhất thời sửng sốt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận