Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 122

Chương 122
“Nếu muộn thêm chút nữa, có lẽ không nói chính xác được.”
Trái tim của Kiều Nghệ lại lần nữa treo lên, cô mờ mịt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Anh có ý gì? Có phải anh đã biết gì đó rồi hay không?
Từng mối nghi ngờ quấn quanh trên người Kiều Nghệ giống như cục len sợi, cho dù lôi kéo thế nào cũng không gỡ ra được, khiến cô phiền muộn gãi gãi lỗ tai.
“Gào gào...” Người đẹp ốm yếu à, anh không cần cố làm ra vẻ thần bí đâu! Mau nói cho tôi những gì anh biết đi!
Ai ngờ Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ phiền não, gãi gãi cằm cô một cách rất thích thú.
“Ngao Ngao, em muốn cứu bọn họ hửm?”
Kiều Nghệ dừng lại, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp đám người Lý Văn Bân, hình như cũng gần giống như bây giờ.
Nhưng hiện tại, suy nghĩ của cô vẫn như cũ, nếu như nguy hiểm đến an toàn tính mạng của mình và Người đẹp ốm yếu, cô sẽ vứt bỏ mấy người Lý Văn Bân.
Thẩm Chi Hủ chú ý đến ánh mắt từ ngập ngừng đến kiên định của hổ trắng nhỏ, độ cong trên khóe môi anh càng ngày càng cao, chẳng qua đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
“Ngao Ngao ơi?”
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, từ từ lắc lắc đầu.
“Không muốn cứu à?”
Kiều Nghệ gật gật đầu.
“Tại sao?”
“Grừ grừ...” Bởi vì sẽ rất nguy hiểm!
Đừng nói lai lịch của Đinh Thụy Bác là gì, hiện giờ bên ngoài có nhiều zombie như thế, dựa vào một mình Người đẹp ốm yếu sẽ không xử lý được!
Cô không thể mạo hiểm sự an toàn của mình và anh được.
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, nhưng anh có thể suy đoán ý tứ của hổ trắng nhỏ.
“Em sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”
Anh vốn dĩ suy đoán như vậy, không ngờ lại thật sự thấy hổ trắng nhỏ gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe trong veo kia tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Trái tim của Thẩm Chi Hủ không nhịn được run lên, nửa đùa nửa thật hỏi: “Cho nên, tôi có thể hiểu thành Ngao Ngao đang lo lắng cho tôi không?”
Gần như là lời của anh vừa dứt, Kiều Nghệ đã lập tức gật đầu. Thế nhưng cô chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, khuôn mặt hổ bị Người đẹp ốm yếu ấn vào lồng ngực mình, đầu cô lại áp vào cằm của anh.
“Ngao Ngao thật tốt.”
Cho dù người lo lắng cho anh không phải con người, mà là một con động vật biến dị, nhưng giờ phút này trái tim của Thẩm Chi Hủ nóng hầm hập khiến anh không biết làm thế nào, nhưng lại không nỡ kiềm chế.
Chẳng hiểu tại sao, Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói dường như đang tự lẩm bẩm của Người đẹp ốm yếu, lông xù trên mặt hổ của cô bắt đầu nóng lên, làm cô có chút ngượng ngùng.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh làm sao thế?
Bởi vì mặt hổ vùi trong lòng anh, cho nên âm thanh mà Kiều Nghệ phát ra hơi nghèn nghẹn.
Thẩm Chi Hủ nghe tiếng thì tỉnh táo lại, cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu của hổ trắng nhỏ. Cũng bởi vì hành động của anh, đôi tai tròn của hổ trắng nhỏ liên tục run run, quét qua gò má anh mấy lần khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy. Thẩm Chi Hủ kìm lòng không đặng, bèn dùng môi chạm vào đôi tai nho nhỏ tròn tròn đáng yêu kia.
Sau khi ý thức được cử chỉ của mình, Thẩm Chi Hủ hơi ngượng ngùng, khó có thể tưởng tượng được bản thân anh cũng có một ngày trở thành con sen của hổ.
Anh ho nhẹ hóa giải sự ngượng nghịu của mình, ngẩng đầu lên rồi hơi buông lỏng hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi lồng ngực của Người đẹp ốm yếu, cô lập tức nhìn lên, nhận ra anh dường như đang xấu hổ mới ngạc nhiên kêu lên.
“Gào gào...” Ôi trời, Người đẹp ốm yếu ơi, anh đang xấu hổ đấy à?
Thẩm Chi Hủ cố bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của hổ trắng nhỏ, nhưng vành tai lại dần dần nóng lên.
“Ngao Ngao, em đang nhìn gì đó?”
“Gào gào...” Tất nhiên là tôi đang nhìn anh rồi, anh xấu hổ kìa... Hì hì, anh làm gì thế? Sao lại thẹn thùng rồi?
Trước ánh nhìn soi mói của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy lỗ tai của mình càng ngày càng nóng hơn. Đây là điều anh chưa từng gặp phải, cuối cùng anh không nhịn được dùng tay che đi đôi mắt tròn xoe sáng ngời kia đi.
(Kiều Nghệ: Chồng đỏ mặt đáng yêu belike!)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận