Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 798: Thôn Đường Hà (4)

Chương 798: Thôn Đường Hà (4)
Cây non mini nghiêng đầu nhìn Kiều Nghệ: “Chị, chị?”
Kiều Nghệ nhướng mày: “Gọi chị cũng vô ích thôi.”
Cây non mini bĩu môi: “Cây, còn, phải, luyện, nói, nữa.”
“Ồ đúng rồi, cưng cũng phải luyện nói thêm đi.”
Cây non mini: “!”
Cây đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng làm sao!
Kiều Nghệ nhìn thấy biểu cảm muốn khóc của nó thì có hơi mềm lòng: “Nhưng nếu cưng luyện giỏi, chị sẽ nhờ Người đẹp ốm yếu làm thức ăn ngon cho cưng. Cưng cũng biết kỹ năng nấu nướng của Người đẹp ốm yếu đỉnh thế nào đúng không?”
Đúng như dự đoán, cây non mini nghe thấy câu này thì đôi mắt nâu xinh đẹp sáng lên.
“Cây, cây, biết rồi!”
Vì đồ ăn ngon! Cây quyết tâm sẽ luyện tập thật giỏi!
Kiều Nghệ hài lòng gật đầu, xem ra kích thích như vậy cũng rất tốt, ít nhất thì cây nhỏ có thể nói ra được hai chữ “Biết rồi” liền nhau.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy thì ôm cây non mini xuống khỏi xe.
Khi đám người Lý Tông Húc nhìn thấy một đứa trẻ xa lạ, xinh đẹp đáng yêu được Kiều Nghệ ôm xuống khỏi xe thì có hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt không hẹn mà cũng dừng lại ở trên mái tóc màu xanh lục vô cùng nổi bật.
Hửm…?
Đây là màu tóc tự nhiên hay là...?
Bọn họ tò mò không được bao lâu thì lại có một người và một hổ bước xuống khỏi xe.
Người phụ nữ này cũng có mái tóc dài màu trắng đôi mắt màu xanh giống như cô gái kia, hơn nữa khuôn mặt cũng giống giống nhau, người tinh ý nhìn một cái cũng biết hai người họ có quan hệ huyết thống.
Ánh mắt của Cao Hoằng Khải, Lý Văn Bân, Tạ Vân Nhã và husky biến dị đều dừng lại trên người con hổ trắng lớn đang dựa sát vào đùi người phụ nữ xinh đẹp.
“Hổ trắng nhỏ?” Cao Hoằng Khải kêu lên một tiếng.
Husky biến dị nhìn thấy hổ trắng lớn, theo bản năng muốn tới gần, nhưng lại bị Tạ Vân Nhã đang kinh ngạc ôm lấy cổ, chặn lại mọi cử động của nó.
Bởi vì con hổ trắng lớn kia sau khi nghe thấy giọng nói của Cao Hoằng Khải thì lười biếng nhìn sang, tất cả mọi người đều chú ý tới đôi mắt trắng dã xuyên thấu đó.
“Zombie động vật…” Trương Tuệ Ninh vô thức thốt lên, ý thức được mình vừa nói gì, vội che miệng lại.
Đột nhiên tất cả mọi người đều cảnh giác, chỉ có Cao Hoằng Khải quay đầu nhìn Thẩm Chi Hủ vừa mới xuống xe bằng ánh mắt không thể tin được.
“Anh Thẩm, anh Thẩm, sao hổ trắng nhỏ lại biến thành như vậy?” Anh ta thấy con zombie hổ trắng kia không có tính công kích giống như những con zombie động vật khác, trong lòng Cao Hoằng Khải hơi động, có chút hy vọng hỏi Thẩm Chi Hủ: “Anh Thẩm, hổ trắng nhỏ không bị lây nhiễm rồi biến thành zombie động vật, mắt em ấy như này là do bị bệnh đúng không?”
Anh ta thật sự rất thích hổ trắng nhỏ, nên không muốn cô biến thành zombie động vật.
“Ngao Ngao đương nhiên không bị lây nhiễm biến thành zombie động vật rồi.”
Cao Hoằng Khải còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng thì đã nghe thấy Thẩm Chi Hủ tiếp tục nói.
“Đây không phải là Ngao Ngao.”
Mọi người: "?"
Không phải hổ trắng nhỏ, vậy thì….?
Đột nhiên Cao Hoằng Khải và những người quen biết với Thẩm Chi Hủ nghĩ tới ngoài việc nuôi hổ trắng nhỏ, bên cạnh anh còn có một con hổ trắng lớn, đó chính là mẹ của hổ trắng nhỏ!
Chẳng lẽ…
“Đây cũng không phải Đại Bạch.” Thẩm Chi Hủ tiếp tục nói: “Đây là cha của Ngao Ngao, tên là…”
Anh bỗng nhiên dừng lại, không biết tên của hổ cha là gì, nhìn về phía Đại Bạch như muốn hỏi.
“Nhị Bạch.” Hổ mẹ hờ hững nói.
“Phụt…” Kiều Nghệ quả thật không nhịn được nữa: “Mama nghiêm túc à? Tại sao lại gọi cha bằng cái tên này?”
Gọi Đại Bạch Nhị Bạch, cũng quá buồn cười rồi!
“Ừm, người nuôi trước kia đã đặt tên cho như vậy.”
“Cái người nuôi đó chắc là rất kém trong khoản đặt tên.”
Hổ mẹ sờ sờ chiếc đầu to lớn của hổ cha, từ chối cho ý kiến.
Hổ cha cũng không quan tâm đến cái tên này, cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của hổ mẹ, hai mắt hơi nheo lại, tính công kích đã giảm hơn một nửa.
Mọi người nhìn về phía tổ hợp người đẹp và dã thú này, trên mặt là những biểu cảm khác nhau.
“Vậy hổ trắng nhỏ và Đại Bạch đâu?” Cao Hoằng Khải không hỏi Thẩm Chi Hủ làm thế nào tìm được cha của hổ trắng nhỏ, mà hỏi mẹ con Kiều Nghệ, nhưng không ngờ Thẩm Chi Hủ lại liếc anh ta với ánh mắt sâu xa.
“Sau này anh sẽ biết.”
“Cái gì?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời Cao Hoằng Khải, mà nhìn về phía Lý Tông Húc.
“Chúng ta đi vào trong nói chuyện không?”
“Được.”
Cả đám người vào trong phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, bọn họ nhìn thấy con hổ trắng lớn lười biếng vẫn quấn lấy người phụ nữ xinh đẹp kia, dáng vẻ đó nhìn rất khác với zombie động vật, có lẽ… Nó không phải là zombie động vật đâu nhỉ?
Dù suy đoán như vậy, song Lý Tông Húc vẫn cân nhắc đến an toàn của thôn Đường Hà, vẫn cất tiếng hỏi: “Anh Thẩm, con hổ trắng này, nó….”
Anh ta còn chưa nói xong, Thẩm Chi Hủ đã hiểu được ý, cũng không có ý định lừa gạt, nói thắng: “Là zombie động vật.”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Trong đó giọng nói sắc bén của Trương Tuệ Ninh khiến hổ cha hơi giật mình, nó dùng móng vuốt to lớn móc móc tai mình, có hơi không kiên nhẫn quét mắt nhìn Trương Tuệ Ninh. Sau khi thu hồi ánh mắt nó dùng đuôi nhẹ nhàng quấn vào mắt cá nhân mảnh khảnh của con cái, thấy hổ mẹ không ngăn cản hành động của mình thì mạnh bạo tựa đầu lên trên đùi.
Hổ mẹ liếc mắt nhìn hổ cha, mặc kệ nó thích làm gì thì làm.
“Mọi người đừng sợ, mặc dù nó là zombie động vật, nhưng không giống những con zombie động vật khác, sẽ không tấn công con người.” Kiều Nghệ vội vàng giải thích.
Lý Tông Húc không nói gì, mà nhìn hai chị em Lưu Y Na, mấy giây sau, anh ta nói: “Tôi có thể hỏi anh Thẩm một chút không? Tại sao anh lại quay trở lại thôn Đường Hà?”
“Tình huống hiện tại của chúng tôi, không đi căn cứ được.” Thẩm Chi Hủ chỉ chỉ con zombie hổ trắng.
Lý Tông Húc hiểu, bởi vì zombie hổ trắng nên bọn họ không thể đi căn cứ được, cho nên mới phải tới thôn Đường Hà của bọn họ, có điều làm sao anh ta biết thôn Đường Hà sẽ thu nhận họ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận