Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 91

Chương 91
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Đại Bạch biết mình không tìm được đường về, nó dựa vào khứu giác của bản thân cũng không thể tìm được mùi của nhóc con, chỉ có thể cùng quái vật hai chân làm giao dịch mà thôi, để nàng đưa nó trở về.
Ừm, theo thuật ngữ của quái vật hai chân mà nói thì đó gọi là giao dịch, phải không?
Đại Bạch giật giật đôi tai tròn nhỏ của nó, suy nghĩ không chắc chắn lắm.
Trình Dao vui vẻ ôm con hươu mà Đại Bạch đưa cho vào không gian, khi đang chuẩn bị dắt theo Đại Bạch vào không gian thì nó cảnh giác lùi lại, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Nàng sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: “Đừng sợ, Đại Bạch, ta chỉ mang mi trở lại không gian thôi, bây giờ mi không thể xuất hiện trước mặt người khác, chờ ta có một chỗ đứng trong căn cứ, ta lại thả mi ra ngoài. Mi thấy có ổn không?”
Đại Bạch dứt khoát lắc đầu.
"Tại sao? Mi không muốn ở bên trong?" Trình Dao dừng lại và tiếp tục: "Mỗi khi rời khỏi căn cứ, ta sẽ lập tức thả mi ra, mi thấy như vậy có được không?"
Đại Bạch vẫn lắc đầu.
Trình Dao càng thêm bối rối, không hiểu Đại Bạch muốn làm gì.
Điều làm nàng ngạc nhiên hơn là lúc này Đại Bạch vốn rất lạnh lùng này lại nhảy lên một cái rồi ngã xuống thảm cỏ như thể bị thứ gì đó tấn công.
Trình Dao:???
Thế này có nghĩa là gì?
Nàng nhớ vết thương nặng nhất của Đại Bạch là ở bụng chứ không phải ở đầu mà?
Lúc này Đại Bạch mới cảm nhận được sự bất lực của nhóc con lúc trước, hóa ra phải dùng hành động biểu đạt suy nghĩ của mình lại mệt như thế này.
Nghĩ đến đây, Đại Bạch liếc nhìn quái vật hai chân một cách khinh thường rồi tiếp tục biểu diễn.
Sau vài lần, cuối cùng Trình Dao cũng hiểu ra, màn biểu diễn của Đại Bạch đây chẳng phải là đang dựng lại cảnh nó chiến đấu với con zombie cấp bốn ngày hôm đó sao?
Vì vậy, ý của nó là gì?
Trong lòng có suy nghĩ, Trình Dao lấy ra tinh hạch của zombie cấp bốn.
"Đây chính là thứ mi muốn sao, Đại Bạch? Mi có dị năng hệ băng, hấp thu tinh hạch hệ tốc độ cấp bốn này cũng vô dụng."
Tuy nhiên, Đại Bạch chỉ liếc nhìn tinh hạch rồi thu ánh mắt lại, rõ ràng là không hề quan tâm đến thứ này.
Trình Dao lo lắng cau mày, nhìn thấy Đại Bạch bắt đầu làm hành động khác, đi qua đi lại mãi, nàng không hiểu, cứ suy đoán mãi, nhưng không đoán được, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Không phải mi muốn ta dẫn mi trở về chỗ đó đấy chứ?"
Nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng không ngờ Đại Bạch thực sự dừng lại động tác rồi yên lặng nhìn nàng.
Không, không thể nào?
Trình Dao mở to mắt, không dám tin, lặp lại lần nữa: "Mi thật sự muốn ta dẫn mi trở về chỗ kia? Vì sao?"
Nàng không hiểu, rõ ràng ở kiếp trước không có chuyện này xảy ra.
Đại Bạch bình tĩnh gật đầu, về phần tại sao, đương nhiên là quay về tìm nhóc con của nó rồi.
"Không quay lại nữa có được không?"
Vừa nói xong, Trình Dao liền thấy Đại Bạch mạnh mẽ lắc đầu, biết nó đã quyết tâm quay về, nàng đành phải chậm rãi lý luận.
"Tại sao phải trở về? Ở lại đây không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, trên đường trở về có rất nhiều khó khăn, có thể gặp phải một số nguy hiểm." Tất nhiên, lời nói của Trình Dao cũng hơi phóng đại một chút, một người có một con hổ có dị năng ở bên, nàng còn có không gian để né tránh nguy hiểm, khả năng gặp phải nguy hiểm là rất nhỏ.
Không ngờ những lời này vừa nói ra, Đại Bạch đã bắt đầu lùi bước, đã có ý định rời đi, Trình Dao sốt ruột không thể không nói: "Được, ta đưa mi về!"
Quả nhiên, Đại Bạch dừng lại.
Trình Dao biết mình nhất định phải đi chuyến này, đành phải thở dài nói: “Ta dẫn mi trở về, mi đi vào không gian trước, chuẩn bị xong ta sẽ xuất phát, mi xem như vậy có được không?”
Nói xong, trong lòng nàng dâng lên một sự tò mò mãnh liệt, muốn biết tại sao Đại Bạch lại quyết tâm quay trở lại như vậy, ở đó có thứ gì thu hút Đại Bạch sao?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận