Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 228

Chương 228
Hừ!
Kiều Nghệ quay đầu đi không nhìn anh nữa.
"Anh Thẩm, lên xe thôi!"
Thẩm Chi Hủ “ừ” một tiếng rồi nhìn sang chú hổ trắng nhỏ sau đó đành phải lên ngồi vào ghế lái trước.
Trong lúc hai người nào đó đang mải mê giao lưu qua lại với nhau, hổ mẹ đã hấp thụ xong tinh hạch cấp 4.
"Grừ grừ…” Mẹ ơi, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào rồi?
Hổ mẹ nằm úp xuống tấm thảm mềm, kéo hổ con đến trước mặt mình rồi dùng chiếc lưỡi dày liếm vào cái đầu xù lông của hổ con.
Kiều Nghệ bất ngờ không kịp phòng thủ bị lực liếm của hổ mẹ ấn cho ngã ngồi xuống đất, ánh mắt vẫn còn lộ ra vẻ bối rối.
Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới tỉnh táo lại, nhìn sang hổ mẹ thấy nó vẫn còn sức liếm mìn thì biết gần như hổ mẹ đã khôi phục lại thể lực, nhưng cô không muốn quấy rầy hổ mẹ nữa mà để nó nghỉ ngơi trước, còn bản thân mình thì gian nan leo lên phía trước xe.
Vào khoảnh khắc Thẩm Chi Hủ phát hiện ra chú hổ trắng nhỏ kia đã lập tức muốn đưa tay bế cô tới, ai ngờ chú hổ trắng nhỏ vẫn còn tức giận, không chút chần chừ lấy móng vuốt đập vào tay anh.
"Grừ grừ…” Không cho anh chạm vào tôi.
Thẩm Chi Hủ cố gắng đè khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình xuống, giọng điệu có chút chiều chuộng.
"Ngao Ngao vẫn còn giận tôi đấy à?"
Kiều Nghệ quay đầu đi, không muốn nhìn thấy Người đẹp ốm yếu nữa.
"Người đời đã nói không thể chạm vào đuôi hổ, xem ra thật đúng là như vậy."
Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ hơi động đậy nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
“Ôi trời ạ, xem ra tôi chỉ có thể ăn thịt bò khô giải sầu thôi."
Kiều Nghi vội duỗi thẳng tai, vài giây sau, cô nghe thấy tiếng túi bị xé mở bèn không thể ngồi yên được nữa, quay đầu lại nhìn Người đẹp ốm yếu, quả thực nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang ăn thịt bò khô.
"Grừ grừ…” Tôi cũng muốn ăn!
"Nếu Ngao Ngao tha thứ cho tôi thì tôi sẽ cho em hết, có chịu không nào?”
Hứ, cô còn lâu mới dễ dàng tha thứ cho anh như vậy!
Kiều Nghệ rất thẳng thắn giơ móng vuốt của mình lên, cố gắng tách các móng vuốt đang khép chặt với nhau ra.
"Grừ grừ…” Một gói quá ít, tôi muốn năm gói!
Đáng tiếc là dù cô có cố gắng tách móng vuốt của mình ra như thế nào thì vẫn chỉ có thể thấy được bốn móng vuốt, móng cuối cùng còn lại ở tít phía sau nên không thấy rõ.
"Hả?"
"Grừ grừ…” Tôi muốn năm gói! Đưa cho tôi ngay và luôn!
Thẩm Chi Hủ suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của hành động mà hổ trắng nhỏ vừa làm, suýt chút nữa thì giận quá hóa cười.
Đúng là một đứa nhóc hư tham lam.
Nhưng anh còn biết làm gì bây giờ? Nhóc hư nhà mình thì mình phải chiều thôi chứ sao.
"Được rồi, cho em bốn gói."
"Grừ grừ…” Cái gì mà bốn gói? Tôi muốn năm gói cơ mà!
Chết tiệt, móng vuốt của cô thật sự là có lòng mà không có sức!
Trước lời kháng nghị đầy bất mãn của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ vốn thông minh suy nghĩ lại hồ lâu, cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó.
"Ngao Ngao muốn năm gói à?"
Kiều Nghệ gật đầu quyết đoán.
"Vậy được rồi." Thẩm Chi Hủ lấy một gói khác ra đưa cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ hài lòng, kéo bốn gói thịt bò khô vào trong lòng mình rồi dùng một chân trước giữ chặt ở trước ngực, sau đó dùng ba cái chân ngắn nhỏ còn lại trèo trở về thùng xe.
Lần này Thẩm Chi Hủ không chỉ mất năm gói thịt bò khô mà thậm chí còn không được chạm vào lông của con hổ trắng nhỏ dù chỉ một chút.
Đây có được coi là mất cả chỉ lẫn chài không?
Thẩm Chi Hủ nở nụ cười bất lực.
Cao Hoằng Khải ở bên cạnh hơi để mắt tới tình hình chỗ một người một hổ, thấy Thẩm Chi Hủ chiều chuộng chú hổ trắng nhỏ còn chú hổ trắng nhỏ lại kiêu ngạo cầm thịt bò khô đi thì lông mày anh ta nhăn lại như sâu róm.
Sau khi Cao Hoằng Khải thấy Thẩm Chi Hủ không tức giận mà dường như tâm trạng còn rất tốt, anh ta không nhịn được hỏi một câu mà mình vẫn luôn muốn hỏi.
(Thẩm Chi Hủ: Bây giờ là con sen của hổ, về sau là cá con của vợ.)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận