Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 154

Chương 154
Trình Dao biết hổ trắng lớn đang đi săn, thở ra một hơi, gương mặt xinh xắn lộ vẻ mệt mỏi.
Vốn dĩ bọn họ có thể từ từ trở về căn cứ Hoài Long, nhưng Đại Bạch không ngồi yên được một phút, nàng chỉ có thể nhìn nó nhanh chóng chạy về phía căn cứ Hoài Long, mà bản thân nàng cũng đổi xe xuất hành thành xe thể thao đi theo phía sau của nó.
Cũng bởi vì như thế nên lộ trình hơn một tuần lễ bị Đại Bạch không ngừng giảm bớt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiều mai họ có thể đến được căn cứ Hoài Long.
Chỉ là không biết chủ nhân của Đại Bạch có ở căn cứ Hoài Long hay không...
Trình Dao mím môi, khuôn mặt mệt mỏi hiện lên một tia mất mát.
***
Sau khi biết hổ trắng nhỏ muốn tìm người, Thẩm Chi Hủ không cần cô quấn lấy anh, ngày hôm sau đã chủ động ôm cô tới khu giao dịch nhiệm vụ.
Kết quả là trên đường một người một hổ đến khu giao dịch nhiệm vụ mơ hồ đánh giá những cô gái may mắn sống sót gần đó.
"Ngao Ngao biết người muốn tìm trông như thế nào không?"
Kiều Nghệ nhẹ nhàng vẫy cái đuôi cứng đờ, có hơi chột dạ.
Cô xuyên qua cuốn tiểu thuyết tận thế này, không nhớ rõ tên sách, tên của nam nữ chính cũng không nhớ rõ, chỉ có kết cục rất sâu sắc của nhân vật trùm phản diện Thẩm Chi Hủ tiêu diệt thế giới, đến mức đã nhiều năm như vậy cô vẫn khó mà quên được.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới sự thay đổi của hổ trắng nhỏ, đáy mắt hiển hiện sự sự bất lực: "Đừng nói với tôi là Ngao Ngao em cũng không biết người mình muốn tìm là ai nhé?"
"Grừ grừ." Đâu, đâu có, tốt xấu gì tôi cũng biết nữ chính là sống lại, mang theo khí chất bá đạo trên người mà!
Kiều Nghệ không tự tin phản bác.
"Gì cơ?"
Âm cuối không rõ ý của Người đẹp ốm yếu khiến Kiều Nghệ càng thêm chột dạ, cô nhẹ nhàng rụt cổ lại.
Thẩm Chi Hủ bó tay với hổ trắng nhỏ, nhưng suy cho cùng anh vẫn hơi tò mò về người phụ nữ mà hổ trắng nhỏ muốn tìm: "Được rồi, tôi sẽ giúp Ngao Ngao tìm người mà em muốn tìm."
Nếu như người đó ở căn cứ Hoài Long thì chắc chắn sẽ tới khu giao dịch nhiệm vụ.
Kiều Nghệ nghe xong thì mềm lòng, nhẹ nhàng đặt chân lên mu bàn tay của Người đẹp ốm yếu, nghiêng đầu cọ xát cánh tay của anh.
"Grừ grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh thật tốt.
Kiều Nghệ rất mừng lúc trước cô vì để tích đức cho hổ mẹ mà làm việc thiện cứu được Người đẹp ốm yếu, nếu không thì đến bây giờ cô cũng không biết mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết tận thế đã từng đọc, càng không biết bản thân hổ mẹ bị thương nặng sẽ được nữ chính cứu.
Sự thân mật của hổ trắng nhỏ rất dễ chịu với Thẩm Chi Hủ, anh nhân cơ hội xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô.
Hôm nay, khu giao dịch nhiệm vụ rất huyên náo, duy chỉ thiếu đi anh Trần.
Chắc là anh Trần lại ra khỏi căn cứ để đi săn, một người một hổ lại không hề cảm thấy thất vọng.
Đi dạo một vòng ở khu giao dịch nhiệm vụ, họ không cảm thấy hứng thú với quầy hàng nào, vẫn là Thẩm Chi Hủ suy nghĩ, dùng một túi lương khô thuê lại quầy hàng một ngày.
Kiều Nghệ không hiểu hành động của Người đẹp ốm yếu, grừ grừ hỏi dò.
"Grừ grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, chúng ta đâu có thứ gì để giao dịch.
Không cần đoán Thẩm Chi Hủ cũng biết hổ trắng nhỏ đang hỏi chuyện gì, anh thấp giọng giải thích: "Ngao Ngao quên trong tay chúng ta còn có một viên tinh hạch hệ mộc cấp 3 sao?"
"Grừ grừ grừ." À, tôi nhớ rồi, nhưng việc này có liên quan gì với tinh hạch hệ mộc cấp 3 chứ?
"Chúng ta cũng không phải dị năng hệ mộc, giữ lại cũng chỉ để dưới đáy hòm, chi bằng giao dịch ra ngoài đổi lấy thứ có ích."
Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên, cảm thấy Người đẹp ốm yếu thực sự quá thông minh, cô cũng không nghĩ tới điều này!
"Grừ grừ grừ!" Wow, Người đẹp ốm yếu, anh thật sự quá thông minh!
"Grừ grừ grừ." Nhưng chẳng phải trong tay chúng ta còn có một quả tinh hạch hệ khống chế sao? Người đẹp ốm yếu không định giao dịch ra ngoài sao?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận