Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 384

Chương 384
"Mấy người không phải người của sở nghiên cứu đúng không?" Dương Nhu Trinh hơi dùng lực, cả khuôn mặt của cô ấy rơi vào tầm mắt của mấy người Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ sững sờ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đẹp quá, chị gái này xinh đẹp quá trời quá đất luôn!
Đúng, người phụ nữ sống ở trong bể nước này thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô ấy không có tính công kích như Người đẹp ốm yếu, mà là vẻ đẹp dịu dàng ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
"Grừ” Chị gái nhỏ sao chị lại biết?
Kiều Nghệ đứng bên ngoài, tò mò dò hỏi người phụ nữ.
Ánh mắt Dương Nhu Trinh nhìn chằm chằm vào người hổ trắng nhỏ.
"Trên người mấy người không mặc áo blouse trắng, cũng không có mùi thuốc sát trùng quen thuộc của nhân viên nghiên cứu, cho nên tôi đoán các người không phải người của viện nghiên cứu."
Câu trả lời của Dương Nhu Trinh khiến Kiều Nghệ giật mình, cô bỗng nhiên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu! Chị gái này nghe hiểu lời tôi nói!!!
Trời ơi, lần đầu tiên cô gặp được người có thể nghe hiểu những gì cô muốn nói! Lại còn là một chị gái nhỏ rất xinh đẹp!
Kiều Nghệ kích động rung rung mấy sợi râu, nhưng tâm trạng của Thẩm Chi Hủ thì không tốt đẹp như vậy.
“Cô có thể nghe hiểu Ngao Ngao nói chuyện?” Thẩm Chi Hủ bắt đầu cảnh giác với người phụ nữ này.
"Ngao Ngao? Thì ra ẻm tên là Ngao Ngao hở? Rất dễ nghe." Dương Nhu Trinh cười nhẹ một tiếng, mặt mày cong lên như vầng trăng non rất đẹp mắt: “Xin chào Ngao Ngao, chị là Dương Nhu Trinh.”
Dương Nhu Trinh?
Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Tôi không thể nghe hiểu động vật biến dị nói chuyện, nhưng tôi có thể hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của nó.”
Thì ra là như vậy. . .
Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng thở ra, Kiều Nghệ buồn bã cụp tai xuống, thất vọng liếc nhìn Dương Nhu Trinh.
Dương Nhu Trinh thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn kiểm tra hổ trắng nhỏ, cũng may cô ấy vẫn nhịn được, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh hổ trắng nhỏ: “Anh đến từ bên ngoài sao, có thể nói cho tôi tình hình bên ngoài không?”
"Đêm nay diều hâu biến dị tập kích căn cứ, vật thí nghiệm tầng ba dưới mặt đất rất không hay, bên trên rất loạn."
“Thật hả? Thế thì tốt quá.”
Nụ cười trên mặt Dương Nhu Trinh càng lớn hơn, nhưng Kiều Nghệ thấy nỗi bi thương trong đôi mắt trong veo của cô ấy, không hiểu sao cô lại có cảm giác như tim như muốn ngừng đập.
“Là cô làm sao?” Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm Dương Nhu Trinh, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào trên khuôn mặt cô ấy.
“Đúng vậy, là tôi làm.” Dương Nhu Trinh không phủ nhận: “Tôi không còn sống được bao lâu, chỉ muốn giúp những người trong khu nghiên cứu này theo tôi xuống địa ngục.”
Cô ấy cười xán lạn, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Kiều Nghệ thấy rất khó chịu.
“Grừ grừ” Chị gái nhỏ đừng nói như vậy, bây giờ chị rất tốt, tại sao lại không sống được bao lâu? Em và Người đẹp ốm yếu có thể cứu chị ra ngoài, chị hãy tin tưởng chúng em!
Ánh mắt của Dương Nhu Trinh dừng lại trên người hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao muốn cứu chị ra ngoài à?” Dương Nhu Trinh không ngờ trước khi chết cô ấy lại nhận được lòng tốt đến từ một con hổ trắng nhỏ: “Cám ơn em, nhưng chị không thể ra ngoài được.”
“Grừ grừ” Tại sao?
Dương Nhu Trinh không trả lời hổ trắng nhỏ, cô ấy nhìn về phía Thẩm Chi Hủ: “Mặc dù không biết anh tên là gì, nhưng anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận