Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 100. Chương 100

Chương 100
Trong nháy mắt, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng khen ngợi Dung Hiểu Hiểu.
Đồng thời cũng có người kinh ngạc hét: "Chẳng lẽ heo cũng phải cho ăn cá mới có thể béo lên."
"Tất nhiên không phải, thanh niên tri thức Dung nói, vỏ sò và ốc đồng trong sông nghiền thành bột cho ăn, heo sẽ nhanh tăng cân, cho nên đại đội bắt được cá sẽ chia ra, vớt được vỏ sò cùng ốc ruộng sẽ để thanh niên tri thức Dung mang đi cho heo ăn."
Chị Phương bội phục sùng bái, tiếp tục nói: "Bà nói xem thanh niên tri thức Dung rất hiểu biết nha, người ta hiểu biết không nói người cũng thiện tâm, vì đại đội chúng ta có thể ăn thịt heo cá, thật sự vừa phí tâm tư vừa phí tiền.”
Dứt lời, lại vang lên đợt khen ngợi thứ hai đối với Dung Hiểu Hiểu.
Chuyện này nói ra đối với đại đội chỉ có lợi.
Bọn họ cái gì cũng không cần ra, có thể dễ dàng ăn được thịt cá, ai không vui.
Được chỗ tốt, bọn họ tất nhiên phải khen ngợi thanh niên tri thức Dung nhiều hơn, dù sao cũng chỉ là chuyện há mồm.
Khen hơn mười phút, đề tài lại chuyển sang người khác.
"Thanh niên tri thức với thanh niên tri thức thật đúng là không giống nhau, nhìn thanh niên tri thức Dung lại nhìn Vệ Đông, thật sự không có cách nào so sánh." Nhắc tới cái tên phía sau với vẻ mặt ghét bỏ, cô ấy bĩu môi nói: "Chúng ta phải nhìn chằm chằm hắn thật tốt, cũng không thể để cho con gái chúng ta bị lừa.”
“Muốn tôi nói, nên đưa hắn đến nông trường cải tạo, cứ mặc kệ ở đại đội ai biết có xảy ra chuyện hay không.”
"Hắn nào dám, tôi thấy hắn đã bị dọa vỡ gan rồi." Vương Quế Chi xác định xung quanh không có bóng dáng Vệ Đông, lại nói: "Lúc ấy đại đội trưởng hù dọa hắn, nghe sẽ bị đưa đến nông trường, hắn sợ tới mức trực tiếp tè ra quần, còn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.”
"Thật đấy."
"Thật sự." Vương Quế Chi còn đang nói Vệ Đông thảm thiết, bà Mã ở một bên nhìn về phía một người khác: "Thanh niên tri thức Thái à, cô và Vệ Đông đến từ một nơi đúng không, quen biết nhiều năm như vậy cũng không thấy rõ bộ mặt của hắn."
Thanh niên tri thức Thái vùi đầu làm việc, động tác trên tay dừng lại, cúi đầu cũng không biết nên nói cái gì.
"Ôi chao, bà Mã, bà nên làm việc đi, lôi kéo cô ấy nói cái gì." Có người nhìn không được, trong chuyện này ai mà không biết người bị tổn thương nhiều nhất chính là thanh niên tri thức Thái.
Hết lần này tới lần khác bà Mã còn không thức thời như vậy.
Bà Mã không vui: "Tôi đây không muốn thanh niên tri thức Thái lại bị lừa, nhìn đàn ông phải mở to mắt, bằng không chính là cả đời hối hận.”
"Ồ, vậy bà Mã à, bà mở to mắt cũng có chọn đúng đâu." Bà thím ở một bên chế giễu: "Lúc còn trẻ hai người chúng ta nhà ở đối diện nhau, cũng không ít lần nghe nhà bà đánh nhau loạn xạ đấy.”
Bà Mã nổi giận: "Bà già thối, tôi biết bà không biết xấu hổ, thích nghe lén chân tường nhà người khác.”
"Đó đâu phải do tôi nghe lén, rõ ràng là nhà các bà náo loạn quá lớn tiếng." Bà thím kia cũng không sợ, dựng thẳng thắt lưng nói: "Bà đi hỏi một chút, nhà ai mà không biết hai vợ chồng các bà mỗi ngày đánh tới đánh lui, quanh năm bốn mùa trên mặt bà có chỗ nào tốt không?"
"Bà."
"Tôi."
Nhìn hai người sắp đánh nhau, người xung quanh vội vàng khuyên nhủ.
Lúc này, chị Phương tiến lại gần: "Bà Mã nói không dễ nghe, nhưng cũng không phải không có đạo lý, tôi thấy nhà Dương Ngân căn bản không hết hy vọng, cô ngàn vạn lần đừng để hắn lừa.”
Bất kể là vì công điểm hay sợ sau này không dễ tìm đối tượng, Dương Ngân không ít lần đến bên cạnh Thái Thiếu Anh, ai cũng có thể nhìn ra hắn đang có chủ ý gì.
"Ăn một lần thiệt thòi, phải nhớ lâu, nhưng không thể ngã cùng một cái hố lần thứ hai." Chị Phương mặt mang theo đồng tình, ngày thường cô ấy và Thái Thiếu Anh cùng nhau làm việc, so với các thanh niên tri thức khác, cô ấy rất thích người trước mặt này, cho nên nhịn không được mở miệng nói vài câu: "Cô ngẫm lại xem, trước khi kết hôn đã nháo thành như vậy, sau khi kết hôn còn có thể có ngày tốt gì, bây giờ có thể chạy, sau khi kết hôn sinh con cô muốn chạy cũng không cách nào chạy.”
Thái Thiếu Anh mím môi, cái gì cũng không nói.
Cũng quá trùng hợp, chị Phương vừa nói xong không bao lâu đã thấy Dương Ngân cầm một cái chén nhỏ tới, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Thái Thiếu Anh, không cho phép cô ấy cự tuyệt nhét chén vào trong tay cô ấy: "Trong nhà nấu cho cô hai quả trứng gà, cô cầm ăn, chờ ngày mai tôi lại đến thăm cô.”
Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Chị Phương nhìn Thái Thiếu Anh không cự tuyệt, lắc đầu không nói gì nữa.
Nhưng có vài người không ngại lớn chuyện tiến lại gần: "Ai nha, Dương Ngân thật sự nỡ cho, còn cho cô hai quả trứng gà muốn tôi nói, cô cứ tha thứ cho anh ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận