Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 175. Chương 175

"Wow" Bát Hầu cảm thấy mình như bị đập ngất xỉu.
Hạnh phúc muốn ngất đi.
Dung Hiểu Hiểu nhìn thằng bé có chút buồn cười.
Kẹo thực sự quá hấp dẫn đối với trẻ em.
Bất kể là đứa trẻ nào, sau khi nhận được kẹo khuôn mặt đều tươi cười rạng rỡ, muốn lấy được giá trị hảo cảm của trẻ em, kẹo dùng rất tốt.
Dung Hiểu Hiểu nhìn hồng trong tay.
Cái này khác với mứt hồng trước kia cô ăn, bóp nhẹ rất chắc chắn đấy, hiện tại cũng không phải là thời điểm kết quả, hiển nhiên đây là mứt hồng phơi nắng năm ngoái, vẫn để cho tới bây giờ.
Tính toán sơ qua, thế nào cũng phải hơn nửa năm rồi.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, hồng nếu được bảo quản đúng cách, cũng có thể để khoảng một năm.
Nhìn bộ dạng Bát Hầu, hiển nhiên đã quen với thứ này.
Cho dù bộ dạng cứng rắn cũng không quá đẹp mắt, phấn trắng bên ngoài quả hồng nhìn càng giống như nấm mốc meo, nhưng đúng lúc như vậy đối với cô mà nói, đây là món ăn vặt hiếm lạ.
Dung Hiểu Hiểu há miệng cắn một cái.
Mặc dù thịt quả cứng, nhưng hương vị vẫn rất ngọt ngào, ăn vào miệng có một cảm giác ngọt ngào cát cát.
Loại ngọt này ăn vào miệng, đối với cô tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với bánh kẹo mua của cung tiêu xã, thuộc về hương vị tự nhiên.
Cô quyết định sẽ mua một ít khi trở về.
Cho dù đó là lấy về để ăn, hoặc đi giao dịch đều rất là khả thi.
Chỉ là không thể mang theo quá nhiều, hiện tại mứt hồng đã để quá lâu, cô nghĩ có nên chờ hồng chín rồi lại mua một đợt hay không.
Dù sao chỉ ba bốn giờ lộ trình, cũng không tính là quá xa.
Ăn xong một cái cầm một cái, dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Bát Hầu, cô đi ra khỏi sân nhà chị Tần.
Hiện tại chính là lúc lên công, đại đội Nam Vọng nhiều người đất đai cũng nhiều, đều đến ruộng đồng làm việc, đập vào mắt cô đều là bóng người.
Và một mảnh đất trồng trọt đang phát triển rất tốt.
Một lát sau Dung Hiểu Hiểu đã tìm được chị hai.
Trong lúc bất chợt có chút ngây người, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng chị hai lúc làm việc.
Đội mũ rơm, trên cổ đeo khăn mặt, ống quần cuộn đến bắp chân, mang giày mưa giẫm lên bùn đất.
Lại nhìn tư thế làm việc của chị ấy, so sánh với người xung quanh, hoàn toàn nhìn không ra hai tháng trước chị ấy còn là cô gái trong thành phố không biết gì công việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm.
Sự thay đổi này thực sự đủ lớn.
Nếu mẹ nhìn thấy chị hai như vậy, sợ là sẽ nhịn không được mà bật khóc.
Dù là cô cũng cảm thấy có chút nóng vành mắt.
"Chị hai em làm việc rất cố gắng." Tần Tuyết Hoa đi tới, nhìn kẹo trong tay thằng nhóc nhà mình, vừa định đưa tay, tiểu tử kia không nói hai lời trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Tần Tuyết Hoa nghiến răng, rốt cuộc không đuổi theo, mà tiếp tục nói: "Lúc mới tới, bọn chị đều nói nữ đồng chí này khẳng định rất khó thích ứng với cuộc sống ở nông thôn, kết quả cô ấynàng ngược lại là người thích ứng nhanh nhất.”
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, mang theo chút tự hào nói: "Chị hai chính là như vậy, chỉ cần chị ấy nguyện ý, mặc kệ làm cái gì chị ấy đều có thể làm được tốt nhất.”
Dù thế nào, nói phương diện làm việc này, chị ấy thật sự không kém so với những người khác.
Có lẽ điểm chú ý của chị hai có chút lệch lạc.
Cái gì cũng tốt, chính là ánh mắt lại kém còn mù quáng trong tình yêu.
Dung Hiểu Hiểu có chút lo lắng: "Mấy ngày trước chị ấy đi qua thăm, trên mặt mang theo dấu tay, lúc ấy em thật sự sợ chị ấy bị bắt nạt, nhưng bây giờ nhìn lại, các thành viên của đại đội Nam Vọng đều rất tốt.”
"Đó là hiểu lầm." Tần Tuyết Hoa vội vàng giải thích: "Chị gái em thật là, người ta đánh nhau cô ấy còn xông lên trên, nên không phải là gặp phải rồi sao?”
Thanh niên tri thức Ngô có lòng tốt khuyên can, trên mặt bị đánh một dấu tay, hai bà thím đánh nhau kia chẳng những không cảm ơn, ngược lại chê cô ấy nhiều chuyện, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng nhìn không nổi, khen qua loa vài câu.
Kết quả vừa khen ngợi, thanh niên tri thức Ngô giống như được được lời khen ngợi cao nhất, sau đó nhà ai nếu ầm ĩ đánh nhau, thanh niên tri thức Ngô sau khi nhìn thấy tuyệt đối là người đầu tiên xông lên.
Nói cô ấy đơn thuần là dễ nghe, nói khó nghe một chút chính là vừa ngốc vừa ngây thơ.
Nhưng mẹ chồng cô cũng từng khen cô ấy trước mặt cô, nói thanh niên tri thức Ngô là người tốt, trong lòng có đại nghĩa, rất thích hợp làm công tác hội phụ nữ.
Nhưng thích hợp thì có ích lợi gì.
Ngay cả mẹ chồng cô cũng không vào được hội phụ nữ, nói dễ nghe là nhân viên ngoài biên chế, kỳ thật đơn vị căn bản không có hồ sơ của bà ấy, phúc lợi gì cũng không tới phiên bà ấy, đơn giản chỉ là mỗi tháng có hai ba đồng trợ cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận