Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 628. Chương 628

Việc xây mới chắc chắn sẽ cần một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng nếu chỉ là sửa chữa, số tiền này sẽ không quá cao.
Dù số tiền không nhiều, cô cũng không định tự mình chi trả hết.
Đôi khi một người gánh vác mọi việc, lâu dần sẽ trở thành việc của riêng họ, vì vậy việc phân chia chi phí vẫn cần được xem xét.
Nhà họ Dung có nhiều hộ gia đình, việc góp tiền sửa chữa không phải là khó.
Dung Hiểu Hiểu ý vị thâm trường hỏi: "Vậy cô nghĩ, nên sửa chữa phần nào trước?"
Bạch Mạn không khỏi nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô ấy biết rằng Dung Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ hiểu ý của mình.
Nhìn xem, bắt đầu 'được voi đòi tiên' rồi.
"Tôi làm nghề nung gạch làm sao biết sửa nhà cửa? Nhưng mà chỗ kia chắc chắn đã bị đào bới lộn xộn, thay vì đi lấp hố trước, không bằng sửa chữa cấu trúc chính của ngôi nhà trước, để tránh việc lấp hố mà cả nhà sụp đổ."
Dung Hiểu Hiểu gật đầu, nghiêm túc nói: "Cô nói rất có lý."
Bạch Mạn nhìn cô hai lần, sau đó cười khẽ.
Ngô Truyền Phương nhìn qua nhìn lại, lúc này không hề buồn ngủ, đã muốn nói chuyện từ lâu, lập tức hỏi cô gái này: "Cô gái nhỏ làm việc ở lò gạch sao? Vậy cô cũng là thanh niên tri thức ở đây à?"
Bạch Mạn đã nghe nói cha mẹ của Dung Hiểu Hiểu trở về, mặc dù trước đó chưa gặp nhưng cũng biết đó là mẹ của Dung Hiểu Hiểu.
Co ấy lập tức gật đầu: "Dì ạ, cháu tên là Bạch Mạn, cùng một nhóm xuống nông thôn với Dung Hiểu Hiểu."
"Cháu là thanh niên tri thức Bạch à?"
Ngô Truyền Phương càng tò mò về cô ấy: "Trước đây đã nghe Hiểu Hiểu nhắc đến cháu, tài năng của thanh niên tri thức Bạch không phải nhỏ đâu.”
“Nghe nói lò gạch được cháu quản lý rất gọn gàng, dì còn định sáng mai qua đó xem xem."
Từ không có gì đến có, hoàn toàn nhờ vào nhóm thanh niên tri thức nhiệt huyết này thành lập.
Nghe xong lúc đầu bà cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Tất nhiên, quan tâm như vậy cũng vì con gái thứ hai của mình.
Mặc dù không phải làm gạch, nhưng cũng coi như từ không có gì mà thành lập được một xưởng sản xuất, điều này thực sự không phải ai cũng làm được.
Ít nhất ở quê nhà bà, thanh niên tri thức xuống nông thôn không ít, nhưng chưa có ai giống như con gái mình có thành tựu như vậy.
Bà không hề thể hiện trước mặt con gái, nhưng thực tế bà đã không ít lần khoe khoang với người khác ở quê nhà.
Mọi người ở đây đang nói chuyện, người ở đền thờ bên kia cũng đã sắp xếp xong.
"Các chú, các thím, mọi người cứ về nghỉ ngơi trước, ngày mốt sẽ có người đến hỏi chuyện thông thường, mọi người cứ nói theo tình hình thực tế là được, không ai làm khó mọi người đâu."
Lâm Tri Dã ghi lại tên của mỗi người rồi để họ ra về.
Hầu hết đều là những người lớn tuổi.
Trải qua một phen như vậy, nhiều người gần như không chịu nổi.
Dù sao người ta cũng đã bị bắt, thà rằng để họ nghỉ ngơi một đêm rồi hãy tiến hành hỏi chuyện.
Sở dĩ anh để họ đi đơn gian như vậy cũng bởi vì lúc trước đó anh và một số đồng đội khác đã được sắp xếp vào đội này, hầu hết mọi chuyện anh đều rõ ràng.
Khi đám người tản ra, có người đến hỏi: "Đội trưởng Lâm, chúng ta có cần tiếp tục đào hố nữa không?"
Bên trong điện thờ đã hoàn toàn hỗn loạn.
Trên mặt đất trống trải ở giữa đã được đào nhiều hố lớn nhỏ, trong đó sâu nhất cũng tới một hai mét.
Anh nhìn vào chiếc hộp gỗ xếp bên cạnh.
Nó được giữ lại làm bằng chứng, nhưng vừa rồi ông lão họ Dung đã nắm tay anh van xin, nói rằng những thứ này đều là bài vị của tổ tiên, hy vọng anh sắp xếp cẩn thận, không được làm hỏng.
Lâm Tri Dã lắc đầu: “Đất ở đây trước mắt không động vào, anh đi gọi đội trưởng La đến đây, tôi sẽ hỏi ông ấy một số câu hỏi rồi mới quyết định."
Trong thời gian gọi người.
Lâm Tri Dã vẫn quan sát đền thờ này.
Nó không khác biệt so với những đền thờ khác mà anh đã từng thấy, bên trong không đặt quá nhiều đồ vật, ngoại trừ một bàn để bài vị ở phía trước, nơi khác không có gì cả.
Chính vì thế, khi Lý Sĩ tìm kiếm kho báu ở đây, ông ta không tập trung vào chính ngôi nhà mà bảo người ta đào liên tục dưới đất, tin chắc rằng thứ ông ta muốn tìm nằm dưới đó.
Cuối cùng có tìm thấy hay không, hay thực sự không có gì.
Anh không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Đó là Lý Sĩ thực sự đã từng thấy một hiện vật quốc gia vô giá trong tay của Ni Khang Thành, nên mới không thể rời mắt khỏi nó.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, không lâu sau có người tới: “Lâm Tri Dã, cậu tìm tôi à?"
Lâm Tri Dã thu hồi suy nghĩ, anh gật đầu hỏi: "Đội trưởng, Ni Khang Thành và nhà họ Dung có quan hệ gì không?"
Ni Khang Thành đã giấu đồ đạc trong đình tự họ Dung, điều này không phải là tin giả, mà là thông tin được lấy từ lời khai của Dung Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận