Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 55. -

Chương 55
"Hắn gửi thư." Bà Dung lòng bàn tay toát mồ hôi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, bà ấy sợ nghe một câu trả lời khác.
"Đúng, nhiều năm như vậy, sợ là đến hai ba mươi bức." Dung Hiểu Hiểu nói với thím Trần: "Thím, lúc trước cháu nghe thím nói đã cảm thấy rất kỳ quái, thím đã nói những người nhà chạy nạn trước kia chưa bao giờ nhận được phong thư từ bên ngoài, cháu tin rằng người sống sót cũng không chỉ có một mình ba cháu, nhưng vì sao những người khác cũng không có thư gửi tới đại đội?"
Không chỉ lá thư của ba cô biến mất.
Còn có những người khác đấy.
Càng kỳ quái chính là, người của đại đội bình thường cũng không phải là không có thư qua lại, hết lần này tới lần khác đều là thư của người chạy nạn năm đó.
"Đúng vậy" Thím Trần cũng thấy kỳ lạ: "Nếu cháu không nói thím cũng không chú ý tới."
Không chỉ bà không chú ý tới, sợ là toàn bộ người trong đại đội cũng không quá để ý.
Dù sao bọn họ cũng không xác định bên ngoài còn có người còn sống hay không, mãi cho đến bây giờ, xác định Dung Thủy Căn còn sống, còn gửi vô số thư tới, nhưng vì sao cũng không nhận được.

"Sao lại không yên lòng" Ngô Truyền Phương bưng thức ăn lên bàn: "Từ tháng sau trở đi ông chính là công nhân rèn cấp bảy, qua hai ngày nữa lại là ngày đại hỉ của con trai, ông vui vẻ lên một chút cho tôi, người không biết còn tưởng ông không hài lòng hôn sự của con trai đấy.”
Dung Thủy Căn lau mặt: "Tôi đây không phải là lo lắng cho hai đứa con gái sao, Bình Tuệ không có tin nhắn chúng ta không biết địa chỉ của con bé, nhưng Hiểu Hiểu ngày đầu tiên đi tôi đã gửi thư tới đại đội Hồng Sơn, bà nói sao vẫn không có điện thoại trở về."
Mặc dù đã nhận được điện tín từ hai cô con gái, nhưng họ vẫn lo lắng vì không nghe được giọng nói của chúng.
Trong thư đã dặn dò, bảo bọn chúng đừng không nỡ tiêu tiền, nhanh chóng gọi điện thoại trở về, mấy ngày nay tan tầm ông đều đến phòng điện thoại chờ, sợ bỏ lỡ điện thoại của mình.
"Ông chính là mệnh quan tâm." Ngô Truyền Phương đưa bát đũa qua. MAyy dich
Hai người ngồi ở bàn, trên bàn là một tô rau xanh một tô bánh ngô, hai đứa con gái về quê, hai đứa con trai cũng đi chào hỏi nhà thông gia.
Hiện tại chỉ có hai vợ chồng họ ăn cơm, im lặng vô cùng.
Trước kia khi đứa nhỏ còn ở đây thì ngại ầm ĩ, hiện tại chỉ còn lại bọn họ lại cảm thấy cô tịch: "Ăn đi, mặc kệ thư của ông có đến hay không, thư của bọn chúng khẳng định đang trên đường đến, sớm muộn gì cũng sẽ nhận được.”
"Bà nói đúng." Dung Thủy Căn nói một câu.
Nhưng vẫn cảm thấy không chắc chắn, ông hối hận: "Sớm biết vậy trước kia nên dành thời gian đi đại đội Hồng Sơn xem một chút, có lẽ…"
"Không có lẽ ra." Ngô Truyền Phương ngắt lời ông ấy: "Đường xa như vậy, ông cho rằng mình muốn đi là có thể đi, ông quên là năm chúng ta vừa kết hôn, nộp đơn lên đã trực tiếp bị trả về, căn bản không có ai khai mở chứng minh thư cho ông.”
Dung Thủy Căn không quên.
Lúc ấy cũng là Ngô gia chủ động nhắc tới chuyện này, làm cho ông rất cảm động.
Thật không may, cuối cùng bị mắc kẹt ở chuyện chứng minh thư.
Ngô Truyền Phương đưa cho ông một miếng bánh ngô: "Ăn cơm trước, nếu qua mấy ngày nữa còn chưa có tin tức, vậy nói Bình Tuệ đi đại đội Hồng Sơn thăm Hiểu Hiểu, hai chị em ở cùng một thành phố, cũng không sợ tìm không thấy người.”
Nhìn ông còn chưa lấy lại tinh thần, vỗ lên bả vai ông một cái: "Ông già hăng hái lên, sắp tới Bình Tổ kết hôn, qua một thời gian nữa Bình An cũng sẽ kết hôn, đợi thêm một năm rưỡi nữa, ông đã là người làm ông nội rồi.”
Dung Thủy Căn lấy tay xoa bả vai, hít một hơi: "Biết rồi biết rồi, làm việc chăm chỉ hơn.”
Ngô Truyền Phương cười, lúc vừa muốn ăn bánh lại thấy bóng dáng con trai lớn trở về, bà hỏi: "Sao lại về nhanh như vậy, không phải nói ở Đoàn gia ăn cơm xong mới trở về sao?"
Ngô Bình Tổ ngượng ngùng cười.
Ngô Truyền Phương vừa nhìn bộ dáng khúm núm của hắn đã biết không có chuyện gì tốt, trực tiếp ném đũa: "Nói đi, Đoàn gia lại nháo cái gì nữa rồi."
"Mẹ."
"Nói!"
Ngô Bình Tổ sợ tới mức giật mình: "Ba Đoàn Nguyệt nói, nói lễ hỏi muốn thêm năm mươi đồng.”
Ngô Truyền Phương cũng không lập tức nổi giận, bà tính sổ: "Trước đó đã nói xong, tiền sính lễ sáu mươi sáu đồng cộng thêm một cái máy may cùng đồng hồ đeo tay, phần sính lễ này chẳng lẽ chưa đủ sao? Anh đi hỏi người xung quanh một chút, sính lễ nhà ai có thể nhiều hơn nhà chúng ta."
“Con, con biết, nhưng chú Đoàn cảm thấy…”
Ngô Truyền Phương hừ cười: "Nếu không thêm thì sao?"
Ngô Bình Tổ cúi đầu không nói lời nào.
"Sao lại không nói lời nào" Ngô Truyền Phương gật đầu: "Được, anh không nói tôi nói, nếu không thêm có phải cô ta sẽ không gả hay không?"
Ngô Bình Tổ vẫn trầm mặc.
Có đôi khi không nói lời nào chính là chấp nhận.
Ngô Truyền Phương vỗ bàn: "Không gả thì không gả, tôi còn không muốn làm thân thích với Đoàn gia đâu, Dung Thủy Căn ông đi nói với đầu bếp Lý, tiệc rượu ngày hôm sau chúng ta không làm nữa nguyên liệu nấu ăn mua rồi không trả được thì phân cho mọi người, tôi dù tiện nghi ai cũng sẽ không tiện nghi Đoàn gia.”
“Người Đoàn gia không có thứ tốt, hôn sự thay đổi bao nhiêu lần há miệng là muốn máy may, đồng hồ đeo tay, tôi không thỏa mãn cô ta hiện tại tốt rồi, muốn mượn hôn sự nắm tôi sao, nếu tôi mà bị cô ta nắm bắt tôi đã không phải họ Ngô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận